Những chuyện đó, tôi không bận tâm.
Tôi chỉ lặng lẽ âm thầm rút cạn nội lực của công ty này.
Nhưng bề ngoài, tôi vẫn đóng vai một người vợ bị hại hoàn hảo, thường xuyên cãi vã ầm ĩ với Giang Dư Bạch, giống như một người đàn bà bị chồng ruồng bỏ đầy oán hận.
Cũng vì thế mà Kiều Nam càng ngày càng ngạo mạn. Cô ta nói:
“Đàn bà như cô thật là đáng thương.
“Không giữ được trái tim đàn ông, lại còn cam tâm tình nguyện làm việc cho anh ta.
“Chẳng lẽ cô không biết, số tiền cô kiếm được cho công ty, sau này đều là của tôi sao?”
Tôi giả vờ căm ghét cô ta đến tận xương tủy, vừa đánh vừa mắng, nói với cô ta rằng tôi sẽ không bao giờ ly hôn với Giang Dư Bạch, rằng cô ta mãi mãi chỉ là một kẻ thứ ba không thể ra mặt.
Lời nói của tôi quả nhiên đã kích thích cô ta, khiến cô ta càng ép Giang Dư Bạch hơn, buộc anh ta phải cho cô ta một danh phận.
Nhất Phiến Băng Tâm
Cô ta đã rơi vào chiếc bẫy mà tôi giăng ra.
Chỉ là, trước đó, cô ta vẫn kịp giở một trò với tôi.
Thực ra, đứa con của cô ta vốn dĩ không thể giữ được. Để vu oan cho tôi, cô ta cố ý ngã xuống từ cầu thang, rồi khóc lóc nói:
“Chị Duẫn Ân, em biết chị hận em, nhưng chị không thể làm hại con của em được...”
Dù sau đó tôi đã trích xuất camera giám sát để tự minh oan, nhưng Giang Dư Bạch vẫn khăng khăng cho rằng tôi ghen tuông đến mức độc ác, tâm địa rắn rết.
Tôi thậm chí không buồn tranh cãi.
Khi ký vào thỏa thuận ly hôn, Giang Dư Bạch nói:
“Chúng ta dù sao cũng đã ở bên nhau mười năm, không cần thiết phải làm mọi chuyện trở nên khó coi như vậy. Nếu em đã biết hết mọi chuyện, thì đừng tự hành hạ nhau nữa.
“Thẳng thắn một chút, đưa ra điều kiện của em đi.”
Tôi nói với anh ta rằng, tôi muốn một nửa cổ phần công ty, tất cả nhà cửa, xe cộ và số tiền tiết kiệm hiện có.
Ban đầu anh ta không đồng ý. Tôi nói:
“Vậy thì không ly hôn, để Kiều Nam mãi mãi là kẻ thứ ba, còn con của hai người sẽ trở thành đứa con ngoài giá thú.”
Khoảnh khắc đó, ánh mắt anh ta nhìn tôi hoàn toàn chuyển từ chán ghét sang căm hận.
Nhưng tôi không quan tâm.
Tôi biết rất rõ rằng, chàng trai từng nhìn tôi bằng ánh mắt chan chứa yêu thương năm nào, giờ đã hóa thành tro bụi trong dòng chảy thời gian.
Nếu đã như vậy, người có thể không cần, nhưng tiền thì một xu cũng không nhường.
Nghĩ ngợi một lúc, tôi đã đến bệnh viện.
Vừa bước đến cửa phòng bệnh, tôi đã nghe thấy tiếng cãi vã và tiếng khóc của một cô gái vọng ra từ bên trong…
09
Khi tôi bước vào, Kiều Nam đang đứng khóc trong góc, khuôn mặt đầy nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Giang Dư Bạch lớn tiếng quát cô ta cút đi, còn ném hết những thứ có thể ném trong tầm tay.
Nhìn thấy tôi, anh ta mới hơi bình tĩnh lại:
“Duẫn Ân, em đến thăm anh rồi?”
Ánh sáng trong mắt anh ta, nếu xuất hiện trước khi anh ta gặp Kiều Nam, có lẽ sẽ khiến tôi rung động.
Đó là ánh mắt anh ta dành cho tôi khi còn yêu tôi, tôi vẫn còn nhớ.
Nhưng bây giờ, chỉ cảm thấy ghê tởm.
Tôi cố gắng giữ vẻ thản nhiên, bước đến ngồi xuống bên giường anh ta, vừa dỗ vừa nói:
“Giang Dư Bạch, anh không muốn ly hôn với tôi đúng không? Anh muốn mãi mãi ở bên em.”
“Hôm nay tôi đến đây là để nói với anh rằng, tôi đồng ý.”
“Nhưng tôi có một điều kiện, anh phải chữa khỏi vết thương hiện tại.”
“Thật sao?”
Anh ta kích động nắm lấy tay tôi:
“Nhưng làm sao anh biết em nói thật?”
“Đồ ngốc, chúng ta chỉ mới ký vào thỏa thuận ly hôn, vẫn chưa chính thức làm thủ tục ly hôn. Trên pháp lý, tôi vẫn là vợ của anh. Nếu anh không đồng ý ly hôn, tôi muốn đi cũng không được.”
Anh ta bán tín bán nghi, tôi tiếp tục đánh vào tâm lý của anh ta:
“Mười năm. Chúng ta đã bên nhau suốt mười năm, một quãng đường dài như vậy, làm sao tôi có thể vì một phút lầm lỡ của anh mà không còn chút tình cảm nào chứ?
“Điều tôi muốn, từ đầu đến cuối, chỉ là anh quay đầu lại mà thôi.
“Nếu anh đã chắc chắn rằng anh không yêu Kiều Nam, rằng người anh yêu là tôi, vậy thì không còn gì ngăn cách giữa chúng ta nữa.”
Cuối cùng, anh ta đã nhìn thấy hy vọng, gật đầu thật mạnh với tôi.
Trong mắt anh ta dường như có ánh lệ lóe lên.
Khi anh ta được đẩy vào phòng phẫu thuật, anh ta dặn dò tôi hết lần này đến lần khác:
“Đợi anh ra, người đầu tiên anh muốn nhìn thấy chính là em...”
Tôi mỉm cười với anh ta:
“Được, yên tâm đi.”
Nhưng thực ra trong lòng tôi biết rõ, nếu ca phẫu thuật thành công, người đầu tiên anh ta muốn nhìn thấy tuyệt đối không phải là tôi.
Sau khi anh ta vào trong, Kiều Nam tiến lại gần, giọng gay gắt nói:
“Nhiệm vụ của cô hoàn thành rồi, sao còn chưa đi? Chẳng lẽ định ở lại chờ tái hợp với anh ấy?
“Đừng mơ nữa. Khi anh ấy khôi phục trí nhớ, anh ấy sẽ biết rằng người anh ấy yêu là tôi, không phải cô.”
Lần này, tôi không nói gì, vì tôi biết mẹ Giang sẽ thay tôi trả lời.