Tôi và Châu Hoài Tự đã kết hôn ba năm. Ba năm ấy, không một ai ngoài biết đến thân phận “vợ hợp pháp” của tôi.
Tôi từng ngây thơ nghĩ—đó là cách anh ta bảo vệ tôi khỏi thế giới hỗn loạn ngoài kia.
Cho đến một lần dự tiệc, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của họ.
Hóa ra, việc che giấu tin kết hôn chẳng phải để bảo vệ tôi. Mà là vì sợ “bạch nguyệt quang” của anh ta—người con gái anh mãi không quên—sẽ buồn.
Còn tôi?
Ngày tôi bị bạo lực mạng, tên tôi ngập tràn trên hot search. Nhưng hot search còn một tin khác: Châu Hoài Tự và cô ta đang du lịch nước ngoài, tay trong tay vui vẻ giữa trời tuyết.
Lúc ấy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn. Không ầm ĩ, không chất vấn—chỉ mong rời đi một cách sạch sẽ.
Không ngờ, đêm đó, anh ta đứng dưới mưa suốt nhiều giờ, ướt sũng như kẻ sắp mất tất cả, ngẩng đầu nhìn tôi:
“Nguyễn Nguyễn, đừng bỏ anh…”
Tiếc là… anh đã bỏ tôi từ lâu, chỉ là không chịu thừa nhận.