Tình Yêu Ngược

Chương 1



Lén nói xấu CEO của công ty sau lưng, ai ngờ bị bắt tại trận.

Tình huống lật xe quá đột ngột, là một nhân viên công sở khốn khổ như tôi chỉ biết "emo" ngay tại chỗ.

"Giám đốc Bạch, ra ngoài hút thuốc à?" Tôi giả vờ như không có chuyện gì, chào anh ta một tiếng, mong níu kéo được chút hòa khí.

"Không" Bạch Mộ Hòa thản nhiên phủi tàn thuốc, "ra ngoài để hóng chuyện."

Một ngụm khí nghẹn lại nơi cổ họng, suýt nữa tôi tắt thở tại chỗ.

Dứt khoát và trực diện như vậy, anh ta định hôm nay tế tôi lên đài luôn sao?

"Chỉ là hiểu lầm thôi, tôi có thể giải thích..." Tôi cố nén sự lúng túng khi bị bắt quả tang, cố giữ bình tĩnh.

"Hiểu lầm? Vậy ý cô Giang là tôi vừa xấu, vừa lùn, lại còn ghê tởm?" Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt, ánh mắt lướt qua đôi mắt sắc sảo, sống mũi cao và thân hình cao ráo của anh ta, cố gắng chữa cháy: "Không dám đâu, sự đẹp trai của Giám đốc Bạch là điều ai ai cũng nhìn thấy..."

"Thật không?" Khóe môi anh nhếch lên, "Vậy thì giải thích giúp tôi, thế nào là bá đạo lạnh lùng không nói lý, lêu lổng ăn cơm nhờ gương mặt, mộng cao tận trời nhưng cuối cùng chỉ là mớ lông gà lông vịt đi?"

Sấm sét liên hoàn đánh xuống, đầu gối tôi mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống trước mặt anh ta.

Câu nào cũng là câu hỏi tử, càng giải thích càng sai, biện minh kiểu gì cũng là lỗi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi vịn tường, môi mấp máy mãi mà chẳng nói nên lời, cuối cùng đành chọn im lặng.

"Nếu câu hỏi này khó quá, vậy tôi đổi câu khác." Anh ta dập tắt đầu thuốc trong tay, tùy ý ném vào thùng rác. "Cô Giang giải thích giúp tôi đi, cái gì gọi là xuân dược biết đi, muốn xé xác tôi ra là như nào?"

Tôi run b.ắ.n người, cảm thấy đề tài càng lúc càng khó tiếp nhận.

Mà tôi lại đang đứng ở cuối hành lang, Bạch Mộ Hòa chặn ngay lối ra duy nhất, dáng vẻ đúng chuẩn "một người chặn đường, vạn người khó qua".

Quất Tử

Chức vụ không cao bằng thì thôi, giờ khí thế cũng bị đè bẹp, ngay cả hành động cũng bị khống chế mọi mặt...

"Xuân... xuân gì cơ? Giám đốc Bạch chắc nghe nhầm rồi, cho tôi thêm trăm lá gan cũng không dám xé gì ngài đâu." Tôi khẽ động đầu ngón chân đã tê rần, âm thầm đánh giá đường thoát thân.

"Tôi tự nhận tai mình rất thính, cũng không giống như lời cô Giang nói là ngoài đẹp trai ra thì vô dụng." Khi nói câu đó, sắc mặt anh ta không chút biểu cảm.

"Ha ha, Giám đốc Bạch thật biết đùa, tôi về thu VCR đây." Cuộc nói chuyện cứng đơ không thể tiếp tục, tôi nhắm ngay khoảng trống bên sườn anh ta rộng nhất, quay đầu bỏ chạy.

Không ngờ, đường đột nhiên bị chặn lại. Mà tôi phản ứng không kịp, mang theo một lực mãnh liệt lao thẳng vào Bạch Mộ Hòa.

Anh ta có lẽ không ngờ tôi lại gan lì đến thế, bất ngờ mất thăng bằng, cả hai cùng ngã lăn ra nền đá cẩm thạch.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, tôi giơ tay bảo vệ sau đầu anh ta.

Chờ mọi chuyện lắng xuống, tôi mới phát hiện mình đang quỳ rạp trên người anh ta. Vị trí quỳ ngồi vừa hay lại có chút cực kỳ lúng túng.