Chu Bóc Lột mấy ngày liền không đến công ty.
Nghe đồng nghiệp bảo, mấy cú điện thoại phàn nàn gọi đến ông ta đều không bắt máy.
Một trận náo loạn không có đầu ra, tôi kịp thời công bố hệ thống đánh giá và thưởng phạt mới.
Một phạt, một thưởng hỗ trợ lẫn nhau, ngoại trừ mấy người chỉ biết ăn bám, còn lại ai thông suốt rồi thì tinh thần làm việc đều lên cao vùn vụt.
Để trong thời gian ngắn nhất tuyển được người phù hợp, tôi tự móc tiền túi mua gói VIP, đẩy tin tuyển dụng của công ty lên trang chủ.
Hiệu quả thấy rõ, mỗi ngày tôi nhận được mấy nghìn bộ hồ sơ, bắt đầu công cuộc lọc hồ sơ, hẹn phỏng vấn không ngày đêm.
Dù tôi có mạnh tay kéo Tiểu Thái kiêm luôn trợ lý nhân sự, thì mỗi ngày tan làm tôi vẫn mệt đến đầu óc choáng váng. Nhưng mà, mỗi lần về nhà nhìn thấy Bạch Mộ Hòa với gương mặt thanh tú rõ ràng ấy, tôi lại cảm thấy mọi mệt mỏi đều đáng giá.
Lúc áp lực lớn, tưởng chừng không gượng nổi nữa, tôi liền dụ dỗ Bạch Mộ Hòa mặc đồ con gái để tôi giải tỏa. Thỉnh thoảng anh ấy không chịu phối hợp, nhưng tôi luôn có cách khiến anh phải ngoan ngoãn nghe lời.
Trước đây anh là một vị phật tử lạnh lùng, cao cao tại thượng, không thể khinh nhờn. Giờ đây lại cùng tôi lăn lộn giữa bụi trần, cùng ăn chung khói lửa nhân gian. Phải nói rằng cảm giác này, sướng không để đâu cho hết!
Khi nhân lực cơ bản đã ổn định, Bạch Mộ Hòa nộp đơn xin kinh phí đào tạo sáu chữ số lên Chu Bóc Lột. Chu Bóc Lột đồng ý, nhưng yêu cầu chuyển thời gian đào tạo từ giờ làm việc sang cuối tuần.
Quất Tử
Việc đào tạo chiếm hết thời gian cuối tuần quý báu, lại không có phụ cấp làm thêm, khiến không ít người phản đối.
"Cho emmột chiêu đi." Tan làm ăn cơm ngoài, tôi lo lắng hỏi.
Bạch Mộ Hòa xoay xoay ly thuỷ tinh trong tay, "Khóa đào tạo ban đầu kéo dài năm ngày, thay vì chia nhỏ làm nhiều đợt, chi bằng gộp lại làm trại huấn luyện ba ngày hai đêm."
"Vậy sắp xếp thời gian sao?" Tôi hỏi.
Anh không nhanh không chậm đáp, "Thứ hai, ba, tư tuần sau."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nếu vẫn có người không chịu hợp tác thì sao?" Tôi truy hỏi.
Anh trầm ngâm một lúc, rồi bất ngờ ngẩng lên nhìn tôi, "Mấy năm nay, công ty có đưa kỷ luật đào tạo vào nội quy không?"
"Để em nhớ lại." Tôi chống cằm, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng mới nhớ ra hình như có ghi trong sổ tay nhân viên.
Tôi mở ổ lưu trữ đám mây, lục tìm tài liệu cũ. Trời không phụ lòng người, tôi thật sự tìm được.
"Xem điều thứ tám này." Tôi đưa điện thoại cho Bạch Mộ Hòa xem, "Từ chối tham gia đào tạo, nhiều lần gây rối trật tự trong lớp học, có thể xem là vi phạm nghiêm trọng nội quy công ty và bị chấm dứt hợp đồng."
"Rất tốt." Ngón tay thon dài trắng muốt của anh mân mê màn hình điện thoại, "Điều khoản này, mọi người đều biết chứ?"
"Sổ tay nhân viên ai cũng có một cuốn, phát trong ngày đầu đi làm, anh cũng có đấy thôi?" Tôi chống cằm, cười hì hì, "Đọc hết chưa?"
Anh nghẹn lời, liền chuyển chủ đề, "Mấy nhân viên cũ cũng nhận được à?"
"Hôm sổ tay vừa in xong đưa về công ty, em đã cho họ ký nhận. Tài liệu xác nhận đã phát, hiện đang khóa trong tủ hồ sơ." Tôi nói đầy hứng khởi, "Còn đọc hay chưa, làm mất rồi hay không, không thuộc phạm vi em quản lý."
Anh bật cười khe khẽ, "Lũ cáo già kia mà biết bị cô cáo nhỏ tính kế, chắc là sẽ xé xác em mất thôi."
Giọng anh vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng qua mặt hồ, chỉ khẽ gợn lên vài lớp sóng lăn tăn. Nhưng trong lòng tôi, lại dấy lên từng đợt sóng cuộn không dứt.
"Chỉ là thói quen thôi, sao gọi là tính kế được?" Tôi gắp một miếng cánh gà, đặt vào khay thức ăn trước mặt anh, "Mau ăn đi, nguội mất rồi."
Anh ừ một tiếng, gắp lên từ tốn ăn.
"Ăn xong, về nhà em xé anh." Tôi cười nheo mắt, bổ sung thêm một câu.
Quả nhiên, ngay lập tức, đầu bên kia vang lên một tràng ho sặc sụa.