Quãng thời gian này, tôi vẫn luôn lên kế hoạch rời khỏi RX, nhưng lại không ngờ người rời đi trước lại là Bạch Mộ Hòa.
Tôi bất ngờ đến mức trở tay không kịp, cũng chẳng biết bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Giữa tôi và anh, về chuyện này, dường như đã đạt được một loại đồng thuận vi diệu.
Tôi không hỏi anh sắp đi đâu, anh cũng không dò xét thái độ của tôi. Cả hai vẫn tiếp tục làm cặp đôi ngầm bề ngoài hòa thuận.
Mọi việc rồi cũng đâu vào đó, Chu Bóc Lột bảo tôi tổ chức một buổi tiệc liên hoan cho toàn thể công ty.
Sau vài vòng cụng ly, Chu Bóc Lột chính thức thông báo việc Bạch Mộ Hòa sắp rời khỏi RX.
Bạch Mộ Hòa đứng dậy, nói vài câu xã giao, nét mặt vẫn lạnh nhạt như thường.
"Chu tổng ơi, Bạch tổng không làm CEO của chúng ta nữa, vậy có thể làm bạn trai của chúng ta không?" – Tiểu Tôn bên phòng tài vụ bắt đầu bông đùa.
Tiểu Tôn là họ hàng của Chu Bóc Lột, tính cách táo bạo, năng lực không tệ nên luôn được ông ta nuông chiều.
Mà lần này Tiểu Tôn trêu đùa như thế, cũng không biết có phải do Chu Bóc Lột xúi giục sau lưng hay không.
Bạch Mộ Hòa không trả lời, nhưng lại liếc nhìn về phía tôi. Ngay lúc anh nghiêng đầu, tôi cố ý né tránh ánh mắt, giả vờ đang trò chuyện với đồng nghiệp bên cạnh.
Trong lúc các đồng nghiệp đang cụng ly lẫn nhau, Tiểu Tôn len đến trước mặt Bạch Mộ Hòa, nhất quyết đòi uống rượu giao bôi với anh.
Bạch Mộ Hòa ngồi nguyên tại chỗ, tay trái khẽ lắc ly rượu vang đỏ, không đồng ý cũng chẳng từ chối, hoàn toàn giữ phong thái xa cách, lạnh nhạt.
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, đóng băng kéo dài.
Đến khi Chu Bóc Lột ho lần thứ ba, tôi bèn nhấc ly rượu vang, bước tới bên kia của Bạch Mộ Hòa, khoác tay qua cổ anh, tuyên bố chủ quyền:
"Bạch Mộ Hòa là bạn trai của tôi – Giang Việt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả phòng lặng đi vài giây, rồi lập tức vỡ òa trong tiếng cười vang.
Nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được, cơ bắp căng cứng của Bạch Mộ Hòa đã thả lỏng.
"Chị Việt ơi, chị định cướp giữa đường à?" Một đồng nghiệp đùa vui.
"Cũng gần như thế." Tôi xoay người, nhìn về phía Chu Bóc Lột, cười rạng rỡ như đóa hoa nở:
"Chu tổng, Bạch tổng sắp nghỉ việc rồi, em theo đuổi ảnh được chưa?"
"Cái đó tôi không quản, Bạch tổng quyết định là được." Chu Bóc Lột lia mắt qua lại giữa tôi và Tiểu Tôn.
"Vậy là Chu tổng nói là giữ lời đó nha." Tôi nhấp một ngụm rượu vang, nghiêng đầu kéo cổ Bạch Mộ Hòa, cúi xuống hôn anh một cái.
Cơ thể anh thoáng cứng đờ rồi ngoan ngoãn tiếp nhận, hàng mi dày dài như cánh bướm khẽ rung nhẹ, khiến lòng tôi ngứa ngáy.
Quất Tử
Trong phòng riêng, tiếng huýt sáo, tiếng hét, tiếng trêu chọc hòa lẫn nhau vang dậy.
"Bạch Mộ Hòa, là của tôi!" Tôi liếc ngang một vòng sau khi truyền hết ngụm rượu qua nụ hôn.
"Bạch tổng còn chưa nói gì đâu." Tiểu Tôn không phục, lí nhí phản bác.
Tôi quay đầu nhìn Bạch Mộ Hòa, cười như có như không:
"Bạch tổng, anh cũng nói gì đi chứ."
Vài giọt rượu thấm ướt chiếc sơ mi trắng như tuyết, nơi khóe môi còn đọng chút rượu chưa khô, khiến gương mặt vốn lạnh lùng của anh thêm vài phần quyến rũ lạ lùng.
Anh cong môi, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như núi Thái Sơn đổ trước mặt cũng không biến sắc, chậm rãi thốt:
"Dám hôn, thì là của người đó."
Cả phòng rộ lên như vỡ chợ. Tôi còn kịp lia mắt sang Tiểu Lý – người từng bắt gặp tôi hôn anh trong phòng làm việc liền cụng ly với cậu ta từ xa.