Ngày Bạch Mộ Hòa rời đi, chúng tôi vẫn cùng nhau ra khỏi nhà như mọi khi. Khác biệt duy nhất là tôi đi làm ở RX, còn anh thì đến một thành phố khác.
Tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc cho Chu Bóc Lột. Ông ta tưởng tôi không hài lòng với mức lương nên ngỏ ý tăng thêm 10%, nhưng tôi khéo léo từ chối.
Tôi nói, trước khi đi, tôi sẽ đào tạo cho ông ta một nhân viên nhân sự thật giỏi. Còn về việc người đó sau này có thể trở thành cánh tay đắc lực của Thái tử gia nhà họ Chu hay không — thì còn phải xem bản lĩnh của vị Thái tử ấy.
Ông ta nhìn tôi vài giây, sau đó khẽ bật cười.
Tối đó về nhà, tôi thấy một chiếc thẻ ngân hàng đặt ngay ở tủ giày, trên dán mảnh giấy nhớ ghi mật khẩu sáu chữ số. Nếu tôi đoán không nhầm, trong đó hẳn là thù lao Bạch Mộ Hòa nhận được từ dự án ở RX.
Tôi cất thẻ vào ngăn kéo, đảo mắt nhìn quanh căn nhà.
Anh mang theo chiếc vali như lúc mới đến, nhưng trong nhà tôi vẫn còn lại rất nhiều đồ đạc nhỏ nhặt thuộc về anh. Nhưng tôi biết, người nên trở về, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại.
Ngày tôi chính thức rời công ty, tôi từ chối bữa tiệc tiễn biệt mà Chu Bóc Lột sắp xếp, đồng thời chân thành gửi lời xin lỗi vì những thiếu sót trong công việc trước đây.
Dù sao, tôi cũng từng thật sự bất mãn với ông ta.
Tôi gọi điện cho bố mẹ, bảo mình muốn đi xa một thời gian, dặn họ thỉnh thoảng qua dọn dẹp giùm nhà.
Sau khi đến thành phố nơi Bạch Mộ Hòa công tác, tôi dùng định vị điện thoại để xác nhận khách sạn anh đang ở.
Tôi mang theo ảnh chụp thẻ căn cước của anh, cộng thêm kỹ năng giao tiếp thuần thục, đã dễ dàng lấy được chiếc thẻ phòng còn lại mà không để lộ hành tung.
Tối hôm đó anh về khá muộn, vừa quẹt thẻ mở cửa liền đi thẳng vào nhà tắm. Khi anh mặc áo choàng tắm bước ra, tôi nhón chân từ sau tấm rèm tiến tới, nhẹ nhàng ôm anh từ phía sau.
Không ngờ lại bị anh phản ứng theo bản năng cú vật qua vai hoàn hảo khiến tôi choáng váng không thốt nên lời.
Rõ ràng là muốn tạo bất ngờ cho anh, ai ngờ bất ngờ nhiều hơn vui mừng.
Nếu không phải vì sàn được lót thảm lông cừu dày cộm, e là cái lưng già của tôi cũng gãy đôi ngay tại trận.
"Dù sao cũng là khách sạn năm sao, đề phòng có cần nghiêm ngặt đến thế không?" Tôi lầm bầm đầy oán khí.
"Sao trước khi tới không gọi điện cho anh?" Anh vừa xoa vai tôi, vừa như thể còn ấm ức hơn cả tôi.
" đến để kiểm tra đột xuất, hiểu không hả? Kiểm! Tra!" Tôi ngả người nằm tựa vào lòng anh, ngẩng đầu nhìn, "Nếu báo trước thì còn gọi gì là kiểm tra nữa?"
Quất Tử
Anh bỗng bật cười, nụ cười nở rộ như hoa xuân.
"Giang Việt, em đến, anh thật sự rất vui." Anh ôm chặt tôi từ phía sau, giọng dính lấy dính để, "Anh còn tưởng em không cần anh nữa."
"Khi nào em từng nói không cần anh?" Tôi trừng mắt nhìn anh.
"Từ khi anh nói mình là người quản lý chuyên nghiệp, em cứ tỏ ra lạnh nhạt. Anh..." Cằm anh dụi dụi vào hõm vai tôi, giọng đầy ảm đạm.
"Chiếm hữu kiểu nữ công có khi còn đáng sợ hơn so với nam." Tôi quay người giữ lấy vai anh, nghiêm giọng, "Bạch Mộ Hòa, từ lúc anh nói ra ba chữ bạn trai, mối quan hệ này của chúng ta anh không còn đường lui đâu đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhưng anh đi lâu như vậy, em lại chưa từng gọi cho anh lần nào" Anh cụp mắt xuống, giữa lông mày là nét buồn phiền ẩn hiện.
Tôi bật cười, "Em không gọi thì anh không biết gọi lại à?"
"Có nghĩ đến, chỉ là không biết nên lấy thân phận gì để tìm em." Giọng anh trầm trầm.
Nhìn anh mềm lòng đến vậy, bao nhiêu giận dữ trong tôi đều tiêu tan mất.
Dù anh mạnh mẽ cỡ nào trước người ngoài, nhưng trong tình cảm, cũng chỉ là một cậu trai lớn muốn được yêu thương và chở che thôi.
"Lỗi của em, lỗi của em." Tôi vòng tay ôm lấy đầu anh, nhẹ nhàng dỗ dành, "Dạo này em bận quá. Về sau sẽ bù cho anh nhé?"
"Ừm." Anh khẽ cười, "Nghe nói em nghỉ việc ở RX rồi?"
"Đúng vậy." Tôi tùy ý vò tóc anh, "Làm HR được sáu bảy năm rồi, con đường đó gần như đã đến trần rồi, khó có đột phá, tôi muốn chuyển hướng."
"Chuyển sang làm gì?" Anh hỏi nhỏ.
"Mỗi dự án anh từng tham gia, chẳng phải đều là do bên săn đầu người kết nối sao?" Tôi cười gian xảo như hồ ly già.
Dường như anh đã đoán ra điều gì, "Vậy ý em là..."
"Anh hoạt động trong giới quản lý chuyên nghiệp, quen biết rộng, tài nguyên nhiều, về sau chăm sóc em một chút." Tôi nâng cằm anh lên, ánh mắt dừng lại nơi môi anh, "Để đáp lại, em sẽ cung cấp cho anh dịch vụ tỉ mỉ hơn, chu đáo hơn, ở một vài phương diện đặc biệt."
Tôi muốn mượn tay anh để mở rộng các mối quan hệ, tích lũy khách hàng đầu tiên.
Một khi mở được thị trường, với năng lực của mình, tôi không tin mình không thể làm nên chuyện trong ngành săn đầu người.
Anh để ý thấy ánh nhìn của tôi, tai liền đỏ bừng, "Giang Việt, em có thể đừng thô tục thế không!"
"Chuyện ăn uống nam nữ, ai mà không thích, sao lại gọi là thô tục." Tôi đẩy anh ngã xuống ghế sô pha, xoay nhẹ tai anh – nơi đang nóng hừng hực, giọng ngông nghênh, "Huống chi, chẳng phải anh rất thích nằm yên sao?"
"Em..." Hàng mi dài của anh khẽ rung, hơi thở bắt đầu hỗn loạn.
Ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt anh, vẽ nên một màu sắc mà cả thiên hạ cũng khó lòng họa nổi.
"Bảo bối à, anh là định mệnh của em." Tôi cúi xuống, dưới ánh mắt chăm chú của anh, tham lam hít lấy hương bạc hà quen thuộc.
Trước khi gặp Bạch Mộ Hòa, tôi từng nghĩ mình sẽ cô đơn cả đời, sống một cuộc đời nhạt nhẽo, vô vị. Nhưng sau khi gặp anh, tôi mới biết, mỗi người đều có vô vàn khả năng trong cuộc đời.
Ví dụ như rẽ trái nơi ngã tư, bất ngờ gặp được tình yêu, rồi đi một con đường hoàn toàn khác.
Người ta thường nói, thế gian vẫn quen với việc đàn ông theo đuổi, còn phụ nữ nên ngoan ngoãn chờ đợi được yêu chiều.
Nhưng tôi luôn nghĩ, dù là nam theo nữ hay nữ theo nam, một tình yêu có thể kéo dài bền vững, thì nhất định phải là tình yêu song phương.
Bởi lẽ, trên đời này chỉ có một xu hướng duy nhất. Đó là hướng về trái tim.