Việc thuần phục Bạch Mộ Hòa lần này, mang lại cho tôi cảm giác thỏa mãn về tâm lý còn nhiều hơn cả thể xác.
Sau đó, tôi ung dung thay đồ trong phòng thay, gương mặt vẫn vương chút hân hoan chiến thắng.
"Em ngâm hết đồ của tôi rồi, bây giờ tôi mặc cái gì đây?" Anh ta tựa vào khung cửa nhà tắm, giọng nói vẫn mang theo chút khàn khàn khó nhận ra.
Tóc anh còn nhỏ nước, làn da mang theo sắc hồng chưa tan hết, cả người toát lên một khí chất khác hẳn thường ngày.
Tôi lấy ra một chiếc váy dài họa tiết Hawaii, giũ nhẹ cho anh xem:
"Chỉ còn cái này thôi. Tất nhiên, anh có thể từ chối."
Anh ta bước tới vài bước, nhận lấy chiếc váy, chui thẳng đầu vào mặc.
"Thế nào?" Câu hỏi dành cho bộ váy, nhưng ánh mắt thì dán chặt lên người tôi.
Tôi nhìn kỹ.
Đó là chiếc váy tôi mua khi du lịch ở Hải Nam, màu sắc rực rỡ, phom dáng rộng rãi, có dây thắt eo.
Gọi là váy dài, nhưng khi tôi mặc chỉ vừa đủ che phần bắp chân còn khi anh ta mặc, chỉ đến gối thật sự là một bản phối đầy khiêu khích và quyến rũ.
"Đẹp." Tôi khẽ nuốt nước bọt, không phải vì váy — mà vì thân hình đầy sức sống ẩn sau lớp vải mỏng kia.
"Vậy về đề nghị của tôi, Giám đốc Giang có thể cân nhắc chưa?" Anh hỏi.
"Dĩ nhiên rồi." Tôi vừa nói, vừa kéo chặt dây váy quanh eo anh, thuận thế dồn anh vào hộc tủ, tay bắt đầu lượn lờ sau lưng anh ta,
"Nhưng nói tôi nghe, vì sao lại chọn tôi?"
"Hôm qua lúc ngã, em đã đưa tay bảo vệ sau đầu tôi." Anh không né tránh, ngoan ngoãn để tôi đùa giỡn, ánh mắt dịu dàng như một chú mèo con:
"Khoảnh khắc đó, tôi nói với chính mình chỉ có thể là em, và nhất định phải là em."
Tôi bật cười khẽ khàng, ánh mắt lóe lên tia gian xảo:
"Vậy tôi nên giúp anh với tư cách gì đây?"
Anh cúi đầu nhìn tôi, môi nhếch lên, giọng nói như rót mật dụ hoặc:
"Là bạn trai em, thế nào?"
Hai chữ "bạn trai" đúng là quá sát thương, cuối cùng tôi vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của sắc đẹp nhà họ Bạch, ngoan ngoãn cúi đầu quy hàng.
Từ miệng anh ta, tôi mới biết được ngọn ngành chuyện này:
Quất Tử
Hóa ra ông chủ Chu - biệt danh Chu Bóc Lột mời anh ta về, là muốn nhờ bàn tay của người ngoài cải tổ doanh nghiệp gia đình này, biến nó thành một công ty chuyên nghiệp, vận hành theo hệ thống và pháp nhân rõ ràng.
Mà lý do khiến ông ta hạ quyết tâm cải cách, chính là vì người con trai duy nhất vừa du học Mỹ trở về:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông ta tuổi già sức yếu, muốn giao lại cơ nghiệp cho con. Nhưng cậu con trai kia lại cực kỳ khinh thường công ty của bố, cho rằng toàn người thân dây mơ rễ má, chả ra thể thống gì nên kiên quyết không nhận.
Chu Bóc Lột đau lòng nhận ra sự thật, đành cắn răng thay đổi, và thế là có màn CEO dù bay tức là Bạch Mộ Hòa xuất hiện.
Phải công nhận anh ta nói đúng. Tôi có oán trách, nhưng chỉ ngồi sau lưng than thở, thì chẳng thể nào thay đổi được cục diện.
Mà từ khi tôi làm nhân sự, từ trợ lý đến chuyên viên, rồi trưởng nhóm cuối cùng nhảy sang RX làm giám đốc nhân sự suốt ba năm, nếu RX thật sự có thể chuyển mình, thì đối với sự nghiệp của tôi mà nói, đây chính là cơ hội trời cho.
Tuy nhiên theo như tôi hiểu rõ về Chu Bóc Lột, chuyện ông ta có quyết tâm là một chuyện, còn chuyện ông ta có thể kiên định đến cùng lại là chuyện khác.
Càng kéo dài, cái gọi là quyết tâm ấy sẽ càng nhạt, cuối cùng có khi tan thành mây khói.
Hiện giờ, tôi là công thần kỳ cựu không thể lay chuyển ở RX. Chưa kể, tôi còn có quyền truy cập hệ thống nhân sự sâu nhất, có thể soi gần như mọi phòng ban một cách chính xác.
Nguyên tắc của tôi là: người đàn ông của mình, mình phải tự nâng đỡ!
Tôi dành trọn cuối tuần, cùng Bạch Mộ Hòa xây dựng lại toàn bộ sơ đồ tổ chức công ty, phân tích kỹ từng cá nhân về tính cách và năng lực chuyên môn, sau đó vạch ra một bản kế hoạch hành động chi tiết.
Cuối cùng, tôi bất chợt nghĩ đến gì đó, ánh mắt nheo lại nhìn anh ta:
"Nói thật đi, không phải anh chính là con trai duy nhất của Chu Bóc Lột đấy chứ?"
"Chu tổng họ Chu, tôi họ Bạch em thấy hợp lý không?" Anh ta nhướng mày hỏi lại.
Tôi cười hì hì, cố tình đánh trống lảng:
"Vậy đám họ hàng của Chu Bóc Lột thì sao? Anh định xử lý thế nào?"
"Sao lại hỏi vậy?" Anh ta liếc mắt nhìn tôi.
Tôi hừ một tiếng:
"Thì để đuổi hết bọn họ chứ sao!"
Đám người đó, trước mặt Chu Bóc Lột thì cúi đầu khúm núm làm cháu ngoan, quay sang tôi lại lên mặt ông nội khiến tôi ngứa mắt từ lâu rồi.
Không đá được họ ra khỏi công ty, thì tất cả những tủi nhục mấy năm nay tôi chịu đều uổng phí cả.
Anh ta lắc đầu bật cười:
"Thực ra, là họ hàng hay bạn bè cũng chẳng phải trọng điểm."
"Vậy trọng điểm là gì?" Tôi lầm bầm đầy bất mãn.
"Là thái độ làm việc ra sao, có làm được việc hay không, năng lực tới đâu và có thực lòng vì sự phát triển của công ty hay không." Giọng anh ta bình tĩnh, ánh mắt điềm đạm, như thể đã nhìn thấu sự đời.
Chỉ vài câu đơn giản, đã đập tan thành kiến cố hữu trong tôi suốt bao năm.
Tôi chăm chú nhìn Bạch Mộ Hòa, trong lòng bỗng thấy nhiều suy nghĩ trào dâng.