Tôi chọc ngón tay vào cơ n.g.ự.c phát triển vừa vặn của anh ta, cười hỏi:
"Ý anh là cái chức CEO hữu danh vô thực ấy à?"
Quất Tử
"Không, chỉ là tôi thôi." Anh ta khẽ nhếch môi cười.
Dù sở hữu gương mặt điển trai, nhưng nét mặt thường ngày của anh ta lại lạnh nhạt, kiêu ngạo xa cách như một pho tượng băng - đúng kiểu khiến người ta ghét cay ghét đắng.
Thế nhưng giờ khắc này, nụ cười ấy hiện lên lại giống như viên ngọc trai bị bụi phủ từ lâu đột nhiên được lau sạch - sáng rực, rạng ngời, chói lóa đến khó rời mắt.
"Nếu tôi muốn anh, tối qua đã ra tay rồi." Tôi cười cong cả mắt, cố ý không tỏ rõ thái độ.
Anh nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt đen sâu như vực, như muốn nhìn xuyên lòng người:
"Trước khi đến RX, tôi đã làm điều tra nội bộ với toàn bộ các lãnh đạo cấp cao. Trùng hợp là, phát hiện vài điểm rất đặc biệt."
Mi mắt tôi giật giật:
"Điểm đặc biệt gì?"
"Tình yêu thứ tư." Anh ta ghé sát tai tôi, giọng nói thấp trầm như thì thầm bên gối.
Ba chữ ngắn ngủi tim tôi lập tức bị đánh trúng, phòng tuyến trong lòng vỡ tan.
Tôi là con gái nhưng trong mắt xã hội, lại là một dị loại.
Nói đúng hơn, về sinh học tôi là nữ, nhưng trong tâm trí, tôi luôn nghĩ mình là nam.
Trong tình cảm, tôi thích là người chủ động. Gặp người tôi thích, tôi sẽ theo đuổi, sẽ cưng chiều. Ngay cả trong chuyện giường chiếu, tôi cũng phải là người nắm quyền, phải dẫn dắt, chi phối, kiểm soát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tóm lại, tôi phải là bên áp đảo tuyệt đối.
Những năm qua không thiếu người theo đuổi tôi, nhưng chẳng ai khiến tôi hứng thú. Ngược lại, họ càng theo, tôi càng thấy phản cảm.
Tôi từng có vài mối tình ngắn ngủi, nhưng không ai chịu nổi cái tật lạ của tôi. Cuối cùng, tất cả đều tan vỡ.
Mà lý do sâu xa của tất cả những điều đó chính là vì tôi thuộc về nhóm được gọi là "Tình yêu thứ tư", hay nói cách khác tôi là một "ngược công".
"Các công ty điều tra bây giờ, tận tụy đến mức đi moi móc cả đời tư người khác sao?" Tôi hừ lạnh.
Anh ta chỉ cười khẽ:
"Điều tra nội bộ là thói quen trong công việc của tôi, cũng không đến mức quá tò mò đời tư. Nhưng riêng Giám đốc Giang thì tôi bỏ thêm tiền."
"Rồi sao?" Tôi không khách sáo, đưa tay bóp cằm anh ta
"Tôi thích kiểu cưỡng chế tình cảm, lấy thân ra giao dịch anh chịu nổi không?"
"Có chịu nổi hay không... chẳng thử làm sao biết?" Anh ta rút hết gai nhọn trên người, ánh mắt dịu dàng ngoan ngoãn, vẻ ngoài vô hại như cừu non.
Nếu không tận mắt chứng kiến cảnh anh ta lạnh lùng lý trí mắng đồng nghiệp đến phát khóc, tôi thật sự đã suýt bị vẻ ngoài này lừa gạt.
"Anh không chịu nổi." Tôi lườm anh một cái, giả vờ dửng dưng.
"Vậy để tôi đổi cách nói khác." Anh ta áp sát, hạ thấp giọng, dịu dàng như đang dụ dỗ:
"Giang Việt, thử tưởng tượng đi. Khi cô đè một người đàn ông dưới thân, nghe anh ta nghẹn ngào, giọng run rẩy cầu xin có phải cảm giác đó rất thành tựu không?"
Tôi nhìn anh ta, choáng váng.
Một con thú hoang trong tôi đã xé toang lồng giam, gầm thét lao ra ngoài.