Thái tử Thiên tộc lén trốn xuống trần gian, đem lòng yêu một phàm nữ, muốn hủy hôn với ta.
Phụ thân và ca ca của ta quở trách:
“Phàm nhân thọ mệnh ngắn ngủi, sao có thể so sánh với Đế cơ của Phượng tộc?”
Thiên Quân tức giận, giam Thái tử vào địa lao, lệnh cho ta tiễn phàm nữ trở về nhân gian.
Khi Khê Văn lại hạ phàm, nữ tử ấy đã sớm qua đời vì tuổi già.
Về sau hắn đăng cơ làm Thiên Quân, lại sai người móc bỏ tiên cốt của ta, hủy dung, lột da, rồi ném xuống Xích Uyên.
Linh hồn ta bị Cửu U chi hỏa thiêu đốt suốt vạn năm, bị gọi là “Thiên Tru”.
“Nếu không phải các ngươi từng bước ép bức, A Dung đã chẳng cô đơn mà c.h.ế.t già.”
Cả tộc Phượng bị diệt, phụ thân và ca ca của ta mang theo ký ức bị đánh vào súc sinh đạo, chịu nhục nơi lục giới.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, lại trở về đúng ngày bị từ hôn năm ấy.
1.
Bị Cửu U chi hỏa thiêu đốt, vạn năm không thấy ánh mặt trời.
Cuối cùng ta cũng sắp tan biến rồi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tĩnh mịch, tê dại, tuyệt vọng, đau đớn…
Tất cả đều khắc vào tận xương tận tủy.
Bộ dạng người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ này, nếu phụ thân và ca ca của ta thấy được, chắc sẽ đau lòng biết bao.
Ngay khoảnh khắc ta sắp hoàn toàn tan biến, Khê Văn Thiên Quân đến.
Hắn ngẩng cao đầu, ánh mắt kiêu ngạo mang theo thù hận tột cùng.
Dáng người cao gầy ẩn sau ngọn đèn tụ hồn.
Cho đến bây giờ ta vẫn không hiểu, vì sao gả cho hắn lại rơi vào kết cục như thế này.
Vạn năm trước, Ma tộc tấn công thiên giới, chư thần liên thủ cũng không địch lại.
Trừ Ma giới ra, Thiên – Tiên – Minh – Yêu – Phàm năm giới đều tổn thất nặng nề.
Ta bị vu oan cấu kết với Ma Thần, phản bội chính đạo, tội danh được gán ghép một cách vô cớ.
Phượng tộc cũng bị ta liên lụy, cống vật như tiên khí, tiên đan đều phải nộp gấp đôi.
Ta chất vấn Khê Văn vì sao.
Hắn đáp: “Nếu không phải các ngươi từng bước ép bức, A Dung đã chẳng cô độc mà chết. Giờ đến tàn hồn nàng ấy, ta cũng không thể tụ lại.”
Thì ra là vì lý do nực cười đến thế.
Vì một phàm nữ, hắn không màng đại cục của lục giới, điên cuồng lôi cả Phượng tộc chôn theo.
Thật là trớ trêu.
Khê Văn nhìn ta đầy giễu cợt, nói:
“Ngươi yên tâm, bản quân sẽ không để ngươi cô độc đâu. Phượng tộc của ngươi sớm đã bị ta tiêu diệt. Còn phụ thân và ca ca ngươi, chắc giờ đang mang theo ký ức, chịu luân hồi súc sinh đạo được chín nghìn năm rồi, chậc chậc.”
Hắn còn nói rất nhiều điều nữa.
Nghe xong, mắt ta đỏ ngầu, tưởng như muốn nổ tung.
Phụ thân và ca ca của ta…
Hắn lại dám dùng thủ đoạn đê tiện đến vậy, hãm hại cả tộc ta.
Khê Văn… đây chính là đang g.i.ế.c c.h.ế.t trái tim ta.
“Cảm giác mất đi người quan trọng nhất không dễ chịu gì phải không? Ta năm xưa cũng vậy.”
Từ vẻ đau đớn khắc cốt ban đầu, hắn lại trở nên thản nhiên như thể đó là lẽ đương nhiên, cứ như A Dung c.h.ế.t thảm, thì phụ thân và ca ca của ta đáng phải đền mạng.
Nhưng hắn rõ ràng từng nói trong tiệc mừng ba vạn tuổi của ta rằng: Kiếp này chỉ yêu mình ta, vĩnh viễn không phụ.
Còn nói sau khi kế vị Thiên Quân, sẽ bảo vệ tộc nhân của ta chu toàn.
Thế mà cuối cùng lại tàn sát cả tộc của ta, để báo thù cho cái gọi là tình yêu kia.
Thật hèn hạ, ghê tởm và độc ác đến tận xương tủy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khê Văn đối với ta, chính là kẻ thù đáng chết.
Chỉ tiếc rằng… ta sắp tan biến rồi.
Trong chớp mắt, ta hóa thành những điểm sáng, tan vào màn đêm vô tận.
2.
“Vân Thanh Đế quân, chuyện Khê Văn muốn hủy hôn, bản quân sẽ cho Phượng tộc các người một lời giải thích. Việc này liên quan đến hòa khí giữa Phượng tộc và Thiên tộc, là tiểu nhi hồ đồ gây ra.”
Ánh sáng chói lòa tràn vào mắt khiến ta khó chịu.
Sau một lúc định thần quan sát xung quanh, ta mới nhận ra: phụ thân và sư huynh của ta – Tang Cảnh Thượng thần – đang đứng trước mặt, còn ca ca thì nắm chặt lấy tay ta.
Trên điện chính là Thiên Quân và Thiên Hậu tiền nhiệm, Đông Hoa Đế quân ngồi ở ghế trên tựa như đang lim dim nghỉ ngơi.
Thái tử Khê Văn quỳ trước điện cùng một phàm nữ.
Hai bên còn có đông đảo tiên quan đứng hầu.
Phụ thân và ca ca của ta… vẫn còn sống?
Vừa rồi Thiên Quân còn nhắc đến chuyện hủy hôn…
Chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ?
Nhưng nỗi đau từ việc mất đi phụ thân, ca ca cùng tộc nhân vẫn còn nguyên nơi lồng ngực, khiến ta nghẹn thở.
Mọi thứ chân thật đến mức khiến người không thể không tin.
Chẳng lẽ… ta đã trọng sinh về quá khứ?
Ta dần lấy lại bình tĩnh, đè nén niềm vui trong lòng.
Bây giờ, mọi chuyện vẫn còn kịp để ngăn lại.
Hôn ước giữa Phượng tộc và Thiên tộc được lập ra từ khi ta còn chưa ra đời, do tổ phụ ta – Tang Sơn Phượng Đế – cùng Thiên – Địa lưỡng tộc chí tôn là Đông Hoa Đế quân quyết định.
Hôn sự ấy là để cân bằng với Hồ tộc, bởi họ coi trọng huyết mạch của ta.
Trong muôn tộc Lục giới, Thiên tộc đứng đầu, Hồ tộc thứ hai, Phượng tộc xếp thứ ba.
Cuộc hôn nhân này tuyệt đối không phải trò đùa.
Từ nhỏ ta đã được nuôi dưỡng như Thái tử phi tương lai của Thiên tộc.
Ta chọn ai làm đạo lữ, người đó sẽ trở thành Thái tử Thiên tộc, người kế vị Thiên Quân tương lai.
Năm ta ba trăm tuổi, ta thường xuyên lui tới thiên giới và Tang Sơn.
Học hành, nghi lễ, tu luyện đều diễn ra tại thiên giới.
Dù ta sinh ra đã là Thần nữ, nhưng vẫn cần tu hành.
Trong ba người con của Thiên Quân, Khê Văn là người thân thiết với ta nhất.
Trong mắt người ngoài, chúng ta là một đôi trời sinh.
Tính cách hắn không trầm lặng như huynh trưởng Khê Thần – Chiến Thần,
Cũng không ồn ào, khoa trương như tam đệ Khê Phong – Phong Thần quân,
Mà vừa hoạt bát, vừa biết chừng mực, tiến lui đúng lúc.
Ta vốn tính cao ngạo, lạnh nhạt, ít chủ động, còn Khê Văn lại vừa khéo bù đắp điều đó.
Ban đầu, đại lễ kết duyên giữa ta và Khê Văn được định cử hành đúng ngày ta tổ chức tiệc thăng cấp Thượng Thần.
Ta đã vượt qua thần kiếp, buổi tiệc ấy sẽ diễn ra ba tháng sau.
Thế mà giờ, hôn ước lại xảy ra biến cố.
Hai ngày trước, Khê Văn lén xuống trần đến Đông Hải lấy long đan tặng ta, nhưng lại si mê một phàm nữ.
Vừa trở về, hắn liền đòi hủy hôn với ta, mới có cảnh chư thần tề tựu nơi chính điện hôm nay.
Hắn muốn hủy hôn, điều này làm tổn hại danh dự của ta.
“Phụ thần, mẫu thần, hài nhi không phải hồ đồ. Con không muốn cưới Phù Triều làm thê tử, từ nhỏ đã chỉ xem nàng như muội muội, hoàn toàn không có tình cảm nam nữ.”
Phù Triều chính là ta.
Vân Thanh Đế quân là phụ thân của ta.