Tình Yêu Như Mây Nổi Sương Mai

Chương 2



Ta sinh ra đã là Thần nữ, được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân Lục giới, là nữ quân tương lai của Phượng tộc Tang Sơn.



Huyết mạch cao quý, dung mạo khuynh thành, địa vị tôn quý, đó là đánh giá của Lục giới dành cho ta.



Còn A Dung trong miệng Khê Văn, tuy cũng có sắc nhưng so với ta vẫn kém xa, lại chỉ là một phàm nữ.



Tuổi thọ của phàm nhân đối với thần mà nói, ngắn ngủi chẳng khác gì sớm tối thoáng qua, tư chất cũng kém xa.



Thiên điều nghiêm cấm tình cảm giữa tiên và phàm.



“Phù Triều tính cách kiêu ngạo, trên Thiên Cung không có bằng hữu, ta mới thân thiết với nàng đôi chút,” Khê Văn tiếp tục.



“Trước đây ta không hiểu tình cảm nam nữ là gì, không biết yêu là thế nào nên mới chấp thuận hôn ước. Nay đã tìm được người ta thực sự yêu thương.”



Trong lòng ta cười lạnh không dứt, chẳng qua là cái cớ cho chuyện vượt rào.

Hơn bốn vạn năm sớm chiều bên nhau, hóa ra tất cả chỉ là mưu kế và lừa dối.



Hắn tiếp cận ta, chẳng qua để giành lấy vị trí Thái tử.



Những gì xảy ra ở kiếp trước, đã khiến ta tỉnh ngộ.



Khê Văn cầu xin:



“Ta chỉ yêu một mình A Dung, mong Đế quân cùng phụ thần mẫu thần thành toàn. A Dung tuy là nữ tử phàm giới, chưa từng tu tiên, nhưng nàng đọc nhiều sách thánh hiền, từng chứng kiến khói lửa nơi chiến trường, thấy qua cảnh hoang tàn, xương trắng chất đầy."



"Nàng đi khắp nhân gian cứu khổ cứu nạn, từng trải trăm chuyện kỳ thú, lại chẳng hề để tâm đến thân phận của ta, nàng là một cô nương tốt nhất thế gian."



"Vì A Dung, ta nguyện xuống trần làm người, cho dù phải ăn cơm thô canh nhạt, không thể tu hành, ta cũng chỉ muốn cùng nàng đồng cam cộng khổ.”



Ngay trước mặt chư tiên, Khê Văn dập đầu ba cái thật mạnh trước phụ thân ta.



Hắn kiên quyết đòi hủy hôn.



A Dung đứng bên cạnh hắn, nét mặt bình thản, thần sắc điềm tĩnh.



Có lẽ Khê Văn đã dặn dò nàng ta từ trước, biết Thiên Quân Thiên Hậu không ưa những kẻ nhút nhát, bạc nhược.



3.



Khi ở phàm giới, Khê Văn không thể sử dụng tiên lực, tình cờ gặp A Dung và được nàng ta chăm sóc việc ăn uống, sinh hoạt thường ngày.



Ban đầu hắn không tiết lộ thân phận của mình, tưởng A Dung không hay biết.



Nhưng phàm giới cũng có nhiều tu sĩ, khí chất trên người người tu tiên, chỉ cần liếc qua là nhận ra.



A Dung biết thân phận của Khê Văn không tầm thường, chỉ là không dám đoán quá to gan mà thôi.



Chỉ trong nửa năm nơi hồng trần, hai người đã nảy sinh tình cảm, sau hai năm liền thề non hẹn biển.



Nhưng cuối cùng, vẫn không thể bên nhau vì hiện thực quá tàn khốc.



Khê Văn bị giam cấm nửa năm, ngày ngày chịu lôi hình tiên tiên roi đánh.



Sau khi hắn bị giam, Thiên Quân ngoài mặt sai ta đưa A Dung về phàm giới, nhưng thực chất lại truyền lời: A Dung có thể giết.



Nhưng ta chỉ đưa nàng ta đến một hòn đảo ngư dân gần Đông Hải, để lại một câu:



“Ta không xem thường ngươi là phàm nhân, nhưng tiên phàm khác biệt, các ngươi không thích hợp ở bên nhau. Quên hắn đi.”



Khi Khê Văn chịu hết hình phạt, thời gian nơi trần thế đã trôi qua gần hai trăm năm.



Sau khi hạ giới, điều hắn biết được là A Dung cả đời không lấy chồng, sống cô độc đến cuối đời.



Và thế là, hắn đem cái c.h.ế.t cùng sự cô đơn ấy của A Dung, đổ hết lên đầu ta và Phượng tộc.



Sau khi Khê Văn bị giam, ta từng dùng thủy kính để tìm A Dung đang ở nhân gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Trái ngược với ta, người có tính cách lãnh đạm, kiêu ngạo và kiên cường, A Dung là người dịu dàng, tinh tế nhưng nhút nhát và hay khóc.



Một đóa “tiểu bạch hoa”.



Ta thực sự không thể tưởng tượng được một nữ tử từng thấy khói lửa chiến trường, thây phơi khắp đất… lại có dáng vẻ như thế.

Miệng thì không mấy khi nói lời thật lòng.



Chỉ có ta biết, A Dung có linh căn, là ngũ linh căn kém cỏi.



Nàng ta muốn tu tiên phi thăng, muốn thu hẹp khoảng cách để được ở bên Khê Văn, muốn chờ hắn quay lại nhân gian.



A Dung dựa vào vài món đồ nhỏ Khê Văn tặng để gia nhập một môn phái tu tiên ở phàm giới.



Trong môn phái ấy, nàng ta là tiểu sư muội yếu đuối được cả tông môn nâng niu, dựa vào sư tôn và các sư huynh, tu luyện đến giai đoạn Luyện khí Đại viên mãn.



Nhưng vì tư chất quá kém, nhập đạo muộn, lại thiếu ngộ tính, cuối cùng không thể đột phá Trúc Cơ, c.h.ế.t vì tuổi thọ cạn kiệt.



Nhưng nàng ta không hề cô độc mà chết.



Nàng ta có đạo lữ song tu, một nam tu Trúc Cơ kỳ, cũng chính là sư huynh của nàng ta.



Hai người ân ái không nghi ngờ nhau.



Ta kể ra tất cả những điều ta biết, nhưng Khê Văn không tin.



Vậy nên, kiếp này… nếu hắn không còn là Thái tử Thiên tộc, không thể tu tiên…



A Dung cô nương ấy… liệu có còn mãi yêu hắn?



Liệu có dấn thân vào con đường tu tiên chỉ vì hắn nữa không?



Ta chờ xem.

4.



“Phù Triều, ngươi nghĩ thế nào?” Thiên Hậu lên tiếng đúng lúc.



“Chỉ cần ngươi không đồng ý, sẽ không ai có thể phá vỡ hôn sự giữa ngươi và Khê Văn.”



Lời này… giống hệt như kiếp trước.



Khi ấy, ta đã nói:



“Phù Triều và điện hạ lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, lòng ta đã đặt nơi chàng, tuyệt đối không thể rung động với kẻ khác. Còn A Dung cô nương chỉ là một phàm nhân, sao có thể ở bên điện hạ lâu dài? Nàng không có tiên lực, trong Thiên Cung rộng lớn này không có lấy chút sức bảo vệ bản thân, nhiều nhất cũng chỉ ở lại được mười ngày.”



Tiên giới là nơi của thần tiên.



Phàm nhân không có tiên lực sẽ bị không gian nơi đây bài xích, rơi vào khe nứt, bị xé nát thành tro bụi.



Hơn nữa, nếu tiên – phàm kết hợp sinh con, những tiểu thiên tôn ấy sẽ bị chư tiên bàn tán, thành trò cười và bị coi thường.



A Dung thấy ta không chịu buông tay, lời ta toàn là tình ý sâu nặng, liền bật khóc đến ngất xỉu ngay tại chỗ.



Khê Văn lập tức biến sắc, nổi giận mắng ta một trận long trời lở đất, không màng thể diện trước mọi người mà bế A Dung rời khỏi điện.



Thật khiến người ta xót xa, cứ như kẻ chịu tổn thương là nàng ta vậy.



Hôm sau, Thiên Quân mới cùng phụ thân ta thương nghị.



Quyết định tạm hoãn đại lễ kết duyên ba tháng, sau đó vẫn sẽ tổ chức như thường.



Sau khi Khê Văn ra khỏi cấm lao, hẹn ta đến Tê Ngô Sơn, bắt ta quỳ trước phần mộ áo của A Dung để tạ tội.



Nỗi nhục ấy, khiến ca ca và sư huynh của ta không thể nhẫn nhịn, ra tay đánh hắn một trận.



Hạt Dẻ Rang Đường