Tình Yêu Như Mây Nổi Sương Mai

Chương 8



13.



Ta đã giao hai khối lưu ảnh thạch cho tộc đệ, nhờ hắn lén đưa đến tay A Dung.



Hiện tại A Dung đã có linh lực, chỉ cần đeo tiên khí, dùng tiên tinh duy trì vận hành, là có thể ở lại Thiên Cung mãi mãi.



Lưu ảnh thạch, nàng ta cũng có thể kích hoạt để xem.



Ngôi vị Thái tử của Khê Văn có giữ được hay không, còn phải xem A Dung sẽ làm gì.



Hôm đó hắn cầu ta không được, trở về liền tự xin Thiên Quân đến trấn giữ Thần – Ma giới bi trong nghìn năm, đổi lại điều kiện là phong A Dung làm trắc phi của Thái tử.



Hắn cảm thấy có lỗi với nàng, còn trong lòng A Dung vẫn còn oán hận.



Hạt Dẻ Rang Đường

Vài ngày sau, Thiên Cung rợp cờ hoa, các vị thần tiên tụ hội, là ngày đại lễ kết duyên của Thái tử Thiên tộc với “Thái tử phi”.



Lần này Ma tộc cũng được mời tham dự, theo như những gì ta từng trải ở kiếp trước, thì còn khoảng một nghìn năm nữa, thần – ma đại chiến mới bắt đầu.



Ta cùng phụ thân và ca ca bước vào Vân Tiêu điện, ánh mắt chư tiên liên tục đảo qua đảo lại trên người ta.



Chắc hẳn họ đang tự hỏi:



Vì sao Phù Triều cũng tới dự?



Chẳng phải là tự chuốc khổ sao?



Hay là nghĩ rằng ta vẫn còn vương tình cũ với Khê Văn?



Chư tiên nhấp rượu tiên, ăn linh quả, đến khi người người mong đợi, Khê Văn cùng A Dung xuất hiện.



Vừa nhìn thấy ta, ánh mắt hai người biến hóa khác nhau, Khê Văn hơi kích động, còn A Dung thì siết c.h.ặ.t t.a.y áo, rõ ràng đang khẩn trương.



Đến khi tiên thị xướng lên “phu thê đối bái”, A Dung rút ngay một cây trâm phượng, đ.â.m thẳng vào tim Khê Văn.



Toàn trường sững sờ, trong mắt Khê Văn tràn ngập khiếp hãi.



Có tiên quân vội vã đỡ lấy hắn, có người tiến lên muốn bắt A Dung.



A Dung hai mắt đỏ hoe, gào lên:



“Khê Văn, là ngươi thay lòng trước, không thể trách ta! Nơi Đông Hải, ngươi từng thề rằng: Nếu phụ ta, hãy để cây trâm có thể phá hủy thân bất tử của ngươi xuyên qua n.g.ự.c ngươi.

Thật nực cười! Ngươi xem… giờ ngươi sắp c.h.ế.t dưới chính tín vật chứng minh tình yêu của mình! Ha ha ha ha ha…”



A Dung lúc ấy trông như đã hóa điên.



Bị người mình từng yêu “đâm một nhát”,

ta hiểu rõ cảm giác đó hơn ai hết.



A Dung nói xong thì tự sát tại chỗ, bởi nàng biết, rơi vào tay Thiên tộc chỉ có sống không bằng chết.



Khối lưu ảnh thạch trong tay còn lại của nàng rơi xuống đất.



Hồ Đế đánh ra một đạo tiên lực kích phát, bên trong vang lên lời thoại giữa Khê Văn với ca ca của ta, cùng đoạn hắn cầu ta ở Côn Luân.



Ta mặt không đổi sắc, kéo phụ thân và ca ca rời khỏi Thiên Cung.



Về sau nghe nói: Khê Văn bị thương rất nặng, không thể đến trấn giữ Thần – Ma giới, muốn khôi phục thương thế, chỉ còn cách xuống trần trải kiếp một lần nữa.



Vì một loạt sự việc lần này, hắn chính thức bị phế truất khỏi ngôi vị Thái tử.



Thiên Quân triệu hồi Khê Phong, chẳng bao lâu nữa sẽ trở về thiên giới.



14.



Khê Văn lại một lần nữa hạ phàm.



Phân thân của ta vẫn chưa quay về bản thể.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bởi nếu để Thiên Quân biết ta đã trải qua hai lần niết bàn, lại còn truy xét ra thực lực của ta hiện nay, thì kết cục chỉ có hai khả năng:



Một là ta trở thành một Thái tử phi biết nghe lời của Thiên tộc, hai là ta không được phép sống, để rồi trở thành mối đe dọa cho bọn họ.



Giọt m.á.u Cửu Thải Thiên Phượng trong cơ thể ta, trước khi bước vào Ân Khư cốc, ta đã cố ý ngưng tụ một giọt, giao cho phụ quân.



Ông ấy pha loãng nó với tiên dược, cho những tộc nhân đáng tin cậy trong tộc uống vào.



Trong hơn hai trăm năm vừa qua, Phượng tộc lại có thêm một người đột phá thành Thượng Thần.



Ta biết chắc rằng: trong ngàn năm tới, sẽ còn nhiều tộc nhân thăng cấp hơn nữa.



Tại Ân Khư cốc, mấy vị sư phụ mới của ta đã truyền dạy: Kiếm pháp tinh vi hơn, Thuật bố trận, Tâm pháp tu luyện, Thuật ngự thú, Và cả kinh nghiệm tu hành tâm đắc.



Sau hai lần niết bàn, pháp lực của ta càng tiến nhanh hơn bội phần.

15.



Sau khi Khê Văn trải qua kiếp nạn và hồi phục thương thế, hắn lại đến Tang Sơn và Côn Luân để tìm ta, không tìm được, hắn lâm trọng bệnh.



Trong mộng, hắn không ngừng nói lời xin lỗi, nói rằng hắn đã làm tổn thương ta, nếu ta không tha thứ, hắn cũng xứng đáng chịu tội.



Nếu có thể, hắn nguyện ý chuộc lỗi.



Khê Phong sớm đã trở thành tân Thái tử của Thiên tộc.



Hắn rút ra bài học từ Khê Văn, nay thường xuyên qua lại giữa Thanh Khâu và Tang Sơn, không còn hạ phàm nữa.



Hồ hậu lại sinh cho Hồ đế một tiểu nhi tử –

một cửu vĩ hồng hồ (cáo đỏ chín đuôi), chư thần chư tiên đều tranh nhau nịnh bợ.



Nếu không phải tiểu hồ ly ấy là đực, e rằng sẽ trở thành Thái tử phi tương lai của Thiên tộc.



Khi ta niết bàn lần thứ năm, phá vỡ phong ấn của Ân Khư cốc mà bước ra, đúng lúc Hồ đế đang tổ chức đại tiệc mừng tam bách tuế cho tiểu nhi tử.



Ta là khách được mời, không thể không đến.



Nghe nói ta cũng đang ở Thanh Khâu, Khê Văn cưỡi tọa kỵ, vội vã chạy đến.

Nhưng ta không muốn gặp hắn, liền lánh vào rừng đào mười dặm uống rượu.



Tại đó, ta gặp được nhân vật chính của buổi yến tiệc lần này — Bạch Trường Lạc.



Tiểu đoàn tử không thích nơi đông người,

len lén theo tứ tỷ chạy ra ngoài.



Ta có quan hệ khá tốt với Bạch gia tiểu tứ,

liền hẹn nàng tới đây say một trận cho đã.



Tiểu đoàn tử giọng non nớt hỏi ta:



“Tỷ tỷ là Đế Cơ của Tang Sơn, nữ quân tương lai của Tang Sơn sao?”

Ta nảy sinh ý muốn trêu chọc, bế cậu nhóc lên:



“Đệ còn nhỏ như vậy, tò mò gì lắm thế! Sữa còn chưa cai, mới bắt đầu tu hành, sao lại nhận ra thân phận của tỷ tỷ?”



“Phụ thân nói, Đế Cơ của Phượng tộc là mỹ nhân đệ nhất lục giới, trong yến tiệc hôm nay, ta thấy tỷ là đẹp nhất.”



Ta đỡ trán, thở dài:

“Đệ còn nhỏ, hiểu cái gì gọi là đẹp chứ?”



Ta chỉ vào Tiểu Tứ:

“Đó kìa, tứ tỷ của ta mới là đẹp, nguyên hình lại là cáo trắng lông xù trắng toát, đẹp biết bao.”



Nói rồi, ta thả hắn xuống, ẩn thân, ngả mình trên cành đào tiếp tục uống rượu.

Tiểu đoàn tử tìm không thấy ta, bị đại ca chạy tới tìm mà bế mang đi mất.



Chưa đến nửa tháng nữa, Ma tộc sẽ tấn công lên Thiên giới, đúng như tiền kiếp.



Phượng tộc, cộng thêm ta, giờ đã có chín vị Thượng Thần, kế hoạch phải tính toán thật chu toàn.