Mỗi kiếp, nàng lại tu luyện nhanh hơn đôi chút, càng thấu hiểu sự tàn khốc trong giới tu chân, giữa người với người là lợi dụng, còn tình yêu lại càng không đáng tin.
Nàng nói:
“Ta nhìn thì như muốn bước lên vị trí dưới một người, trên vạn người trong Lục giới.”
“Thật ra nghìn năm qua, ta chỉ đang nghịch thiên, vì không cam lòng để số phận chi phối mình.”
“Ta khác với Phù Triều, một Đế cơ của Phượng tộc, sinh ra đã là Thần nữ.”
“Còn ta ăn ngũ cốc mà sinh bệnh, tuổi thọ ngắn ngủi, đó là lỗi của ta sao?”
“Chẳng lẽ phàm nhân thì mặc định thấp hèn hơn Thần nữ?”
“Dù ta có dùng mọi thủ đoạn thì sao chứ?
Ta chỉ muốn dùng thân phận kiến hôi của phàm nhân để ngang hàng với Thần linh, muốn nhìn xem thiên giới, nơi khiến bao người ngưỡng mộ rốt cuộc trông ra sao.”
“Rồi ta sẽ cố ở lại đó, ta sai ở đâu?”
“Đáng tiếc, chư thần chỉ muốn trừ khử những con người tự biết mình thấp kém mà vẫn không chịu cúi đầu, ban cho ta xuất thân nghèo hèn, số mệnh nghiệt ngã, rồi nhẹ nhàng vung tay, để ta hóa thành tro bụi.”
“Nếu có một ngày ta có thể tru thần, ta sẽ đứng trên xác bọn họ mà nhìn xuân sắc vĩnh hằng, ngẩng đầu nhìn xuống luân hồi ngàn năm, không hối hận nửa phần.”
Còn Khê Văn, mỗi kiếp đến lúc sắp c.h.ế.t mới khôi phục ký ức tiền kiếp, và mỗi lần lại thêm phần thất vọng về A Dung.
Hắn trách nàng ta:
“Nàng rõ ràng vì lòng tham dục, mà lại nói như thể mình cao thượng vĩ đại.
“Nói nào là ‘phàm thân sánh Thần’, nhưng thực chất chỉ tham luyến danh vị Thái tử phi, và những quyền thế, vinh hoa mà nó mang lại.”
Ta nghĩ, số phận của họ nơi trần thế, e rằng là Thiên Quân âm thầm sắp đặt.
Ông ta vẫn thiên vị Khê Văn, muốn họ cuối cùng chia tay trong đau đớn.
Ta không thể phán xét A Dung có sai hay không, bởi thứ sai, là cái thế giới này, nơi con người bị nghiền nát, phàm nhân chẳng khác gì kiến hôi.
Trong Lục giới, phàm nhân khổ trăm bề,
không một vị thần nào đưa tay cứu họ.
Kết cục của Khê Văn và A Dung, ta đã viết vào cuối truyện: Khê Văn bỏ rơi phàm nữ, một mình trở lại thiên giới.
Dĩ nhiên, thực tế không phải như vậy, họ vẫn còn hôn ước, đại lễ kết duyên đã sớm định sẵn.
Nếu Khê Văn thật sự cưới một phàm nhân, thì ngôi vị Thái tử sẽ không còn liên quan gì đến hắn nữa.
Trong suốt mấy trăm vạn năm qua, chưa từng có vị Thiên Quân nào kết đạo lữ với phàm nhân cả.
Chỉ là, Thiên Quân vẫn để lại cho hắn một đường lui, cho hắn cơ hội chủ động hủy hôn, lần cuối cùng.
11.
Muốn bước lên con đường đại đạo cao hơn, ắt phải trải qua lịch kiếp.
Phân thân của ta thay ta xuống nhân gian, quan sát trọn một đời phàm nhân, nếm trải trăm đắng ngàn cay chốn hồng trần.
Đó là quá trình gặp lại chính mình, nhìn thấy trời đất, thấu hiểu chúng sinh là quá trình đối mặt với sinh và tử.
Một nghìn năm ở phàm giới, chưa đến ba năm ở thiên giới.
Trong Ân Khư Cốc, những vị Thượng cổ thần linh bị giam giữ giống như ta ở kiếp trước bị ném xuống Xích Uyên chỉ còn lại thần hồn, không cảm nhận được sự trôi qua của thời gian.
Họ từng là tội nhân, là “ác nhân”, đã mất đi ký ức, chỉ còn lại sự mơ hồ về tội nghiệt sâu nặng.
Ta đã tu luyện trong nơi này hơn hai trăm năm, nay sắp sửa niết bàn lần thứ hai.
Lúc mới đến, không một tiền bối nào đoái hoài tới ta, họ cho rằng ta cũng là một kẻ tội đồ.
Nhưng khi Phượng hoàng chân hỏa trong cơ thể ta tự động bùng cháy, ta liền hiểu thời khắc niết bàn đã đến.
Ta hóa thân thành một Cửu Thải Thiên Phượng, chân hỏa phun ra từ miệng b.ắ.n thẳng lên tận trời, đốt cháy cả bầu không gian phía trên.
Tiếng phượng minh vang vọng khắp cốc, cao vút, thanh thoát, mang theo khát vọng muốn phá vỡ phong tỏa, bay lên khỏi xiềng xích.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta tái sinh từ trong ngọn lửa, cùng mặt trời khiêu vũ.
Sự chuyển hóa này đã khiến các thần linh chú ý.
Ta nghĩ… xác suất thành công trong lần niết bàn tiếp theo của ta đã tăng lên không ít.
Ta niết bàn thành công, thực lực của phân thân cũng tăng lên theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu không phải người tinh tường, chỉ e không thể phân biệt được đó chỉ là một phân thân của ta.
12.
Nguyên thần của Thái tử Khê Văn đã từ hạ giới trở về, quỳ gối trước mặt Thiên Quân và Thiên Hậu, tha thiết cầu xin được khôi phục hôn ước với ta.
Kẻ đòi hủy hôn năm xưa là hắn, kẻ hối hận muốn quay lại bây giờ… cũng vẫn là hắn.
Thiên Hậu nói:
“Nếu con thuyết phục được Triều Triều, thì cứ theo ý con.”
“Nhưng nếu chuyện này rùm beng khắp Lục giới mà vẫn không cứu vãn được, thì con cũng khỏi ngồi vào vị trí Thái tử nữa.”
Phân thân của ta vừa mới quay về Côn Luân, sư tôn đã lập tức nhét vào tay ta một lưu ảnh thạch, nói Khê Văn vừa đến Tang Sơn tìm ta.
Hắn đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu A Dung, quỳ trước ca ca của ta mà nhận sai:
“Ca ca, khi đó ta ngu dại, ở phàm giới không thể sử dụng tiên lực, bị Tống Dung mê hoặc, mới quyết định hủy hôn với Triều Triều.”
“Xin huynh cho ta một cơ hội được gặp lại nàng… người ta thực lòng yêu là Triều Triều.”
Ta vẫn nhớ đời trước, Khê Văn từng nói:
“Nếu không phải vì ngươi và phụ huynh ngươi, ta có thể ở bên A Dung đến đầu bạc.”
“Ta muốn tiễn nàng đoạn đường cuối cùng, bởi nàng là tình yêu, là tiếc nuối lớn nhất đời ta.”
Kiếp này, ta đã cho hắn như nguyện, một nghìn năm bên nhau, làm phu thê trọn vẹn.
Vậy mà hắn vẫn mặt dày vô sỉ quay đầu.
Khê Văn đúng là hạng người ti tiện.
Ca ca của ta chỉ phất nhẹ cánh, hắn bị chấn bay ra xa mà chẳng kịp kháng cự.
“Cút về Thiên Cung của ngươi đi, Tang Sơn không hoan nghênh ngươi. Cút được bao xa thì cút cho ta!”
Vài ngày sau, không biết Khê Văn nghe từ đâu ra rằng ta đang ở chỗ sư tôn, lại lén đến Côn Luân tìm ta.
Hắn tiều tụy, nhưng khi nhìn thấy ta, ánh mắt chợt lóe sáng:
“Triều Triều, ở Đông Hải, Tống Dung đã nghe từ miệng tôm binh mà biết ta là Thái tử Thiên tộc.”
“Nàng ta chỉ là một kẻ ham quyền trèo cao.
Ở phàm giới suốt nghìn năm qua, ta đã nhìn rõ bản chất của nàng, một phàm nữ chịu không nổi khổ cực phàm trần, còn vọng tưởng tu luyện phi thăng, tất cả chỉ là ảo tưởng đeo bám ta.
Triều Triều, ta hối hận rồi.
Sau khi sống với nàng ấy, ta mới nhận ra, người ta thực sự yêu vẫn là nàng.
Trước kia ta không dám thừa nhận, vì nàng quá mạnh mẽ, tu vi lại cao, còn ta… lúc ấy cảm thấy bản thân không xứng với nàng.
Lỗi là ở ta. Bây giờ ta không muốn sai thêm nữa.
Xin nàng cho ta một cơ hội.”
Kết quả?
Lại bị sư huynh ta đánh thêm một trận nữa.
Ta cười khẩy:
“Khê Văn, chẳng lẽ ngươi quên rồi à? Lúc hủy hôn ngươi đã nói gì?
Ngay cả bản thân ngươi còn tự thừa nhận không xứng với ta, thì ngươi nghĩ ta bây giờ còn có thể coi trọng ngươi sao?”
Khê Văn định tiến lên nắm lấy tay áo ta,
ta lạnh lùng hất tay hắn ra.
Hắn như bị thương trong lòng, nói:
“Triều Triều, nếu không có A Dung… nàng có tiếp tục giữ hôn ước với ta không? Chẳng lẽ ba năm ở bên nhau, nàng quên sạch rồi sao?”
Ta đáp:
“Ta không phải món đồ mà ngươi gọi là đến, đuổi là đi. Dù không có A Dung, ta cũng sẽ chủ động hủy hôn với ngươi, thậm chí… muốn g.i.ế.c ngươi.
Ta nhớ rất rõ, Thái tử điện hạ từng nói ta Phượng Phù Triều độc ác, không xứng làm Thái tử phi.
Ta sẽ cho ngươi thấy, ta không chỉ xứng làm Thái tử phi, ngay cả vị trí Nữ quân Thiên giới, ta cũng sẽ ngồi lên được.”
Ta đuổi Khê Văn ra khỏi Côn Luân.
Năm ngày nữa, chính là ngày hắn và A Dung cử hành kết duyên đại lễ.
Ta thì… chờ đi ăn cưới.