Đứng trước cửa sổ, Thiên Quy lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời phương xa, sắc màu xám xịt ấy dường như đang phản chiếu tâm trạng trong lòng cô. Trái tim cô vẫn còn chìm đắm trong những suy tư sâu thẳm, những điều tốt đẹp và tiếc nuối về quá khứ giống như những con sóng cuộn trào, cứ quanh quẩn mãi trong lòng cô không nguôi. Cô khẽ tự nhủ: "Thiên Quy, mày có từng nhớ về những hồi ức của ngày xưa, nhớ về khoảng thời gian xưa cũ ấy và cả sự nuối tiếc đã tan biến kia không?"
Giọng nói của cô vang vọng trong không khí, phảng phất như đang thực hiện một lời từ biệt đầy sâu lắng với bản thân của quá khứ, với đoạn tình cảm đã sớm phai nhạt ấy. Từng chút kỷ niệm đã qua, giống như một thước phim lần lượt lóe lên trong tâm trí cô. Cô nhớ về người đã từng cùng cô kề vai sát cánh trải qua vô số tháng ngày, người đã khiến trái tim cô rung động không thôi, khiến cô hồn xiêu phách lạc – Cảnh Nhuận.
Đúng vậy, cô không thể quên được Cảnh Nhuận, tình yêu sâu đậm và thuần khiết ấy đã sớm khắc ghi nơi đáy lòng cô. Nhưng, hiện thực lại tàn nhẫn và lạnh lùng, đoạn tình cảm tốt đẹp ấy dường như đã bị thời gian dần dần bào mòn, cho đến khi tan biến. Tình yêu đã phai nhạt ấy, liệu có quay trở lại nữa không? Trong lòng cô tràn ngập sự m.ô.n.g lung và hoang mang.
Thế nhưng, ngay khi Thiên Quy đang chìm sâu vào suy tư, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo một làn hơi trong lành. Cơn gió ấy dường như mang theo một sức mạnh thần bí nào đó, khiến cho những suy nghĩ trong lòng cô dần dần trở nên rõ ràng hơn. Cô hiểu rằng, cho dù những điều tốt đẹp của quá khứ đã phai nhạt, nhưng cô vẫn có quyền đi theo đuổi một hạnh phúc mới. Cô không thể để bản thân mãi chìm đắm trong quá khứ, cô cần phải học cách quên đi những tiếc nuối ấy, để bắt đầu lại từ đầu.
Theo thời gian trôi đi, Thiên Quy dần dần bước ra khỏi hồi ức, cô bắt đầu dấn thân vào cuộc sống, chuyên tâm vào công việc và học tập. Cô nỗ lực để bản thân trở nên tốt hơn, mạnh mẽ hơn. Cô bắt đầu tích cực đối mặt với cuộc sống, đối mặt với tương lai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một ngày nọ, khi Thiên Quy lại một lần nữa đứng trước cửa sổ, nhìn ngắm thế giới bên ngoài, cô đột nhiên cảm nhận được một hơi thở quen thuộc. Cô quay đầu lại, phát hiện Cảnh Nhuận đang đứng ngay trước mặt mình. Trong ánh mắt của anh tràn ngập sự dịu dàng và tình cảm sâu đậm. Tim Thiên Quy ngay lập tức đập nhanh hơn, nội tâm cô tràn ngập sự kinh ngạc, vui mừng và cảm động.
Cảnh Nhuận khẽ nói: "Thiên Quy, anh vẫn luôn tìm em, anh vẫn luôn tìm kiếm tình yêu đã tan biến ấy." Giọng của anh tràn đầy sự kiên định và chân thành.
Trong lòng Thiên Quy tràn ngập cảm động, cô biết, sự chờ đợi và nỗ lực của mình đã không hề uổng phí. Cô mỉm cười nói với Cảnh Nhuận: "Em cũng vẫn luôn tìm kiếm anh, tìm kiếm sự tốt đẹp ấy."
Ánh mắt của bọn họ giao nhau, phảng phất như cả thế giới đều ngưng đọng lại. Bọn họ hiểu rằng, tình yêu đã phai nhạt ấy đã quay trở về, tình yêu sâu đậm ấy một lần nữa lại bùng cháy trong tim bọn họ. Bọn họ quyết định bắt đầu lại từ đầu, theo đuổi lại tình yêu tốt đẹp ấy.
Câu chuyện của bọn họ lại tiếp diễn, và lần này, bọn họ sẽ càng thêm trân trọng đối phương, càng thêm kiên định bước về phía tương lai. Bởi vì bọn họ hiểu rằng, cho dù có trải qua bao nhiêu khó khăn và trắc trở, chỉ cần trong lòng có tình yêu, thì sẽ có khả năng tạo nên kỳ tích.