28: Tớ chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ
Kế hoạch trộm Ô Nhạc Trừng rời khỏi nhà họ Ôn cuối cùng cũng thất bại bởi vì bị đám con nuôi phá hoại.
Ngay lúc mà không khí trong phòng như chạm vào là nổ ngay, quản gia xuất hiện ở cửa, "khách sáo" mời mọi người ra khỏi phòng.
Lúc các alpha không khống chế được bản năng của giống đực mà đối chọi gay gắt để tranh giành tình cảm, nhóc beta dẫn phát ra chuyện này lại không chút phản ứng với tin tức tố alpha ngào ngạt trong phòng.
Em không nhìn ra các alpha đang khao khát, ngược lại mà quan tâm món đồ chơi vừa bị đổ xuống thảm.
Áo ngủ trên người thiếu niên bị Sở Lệ làm cho rối tung, dây lưng màu hồng lỏng lẻo, thậm chí còn rũ xuống đến cẳng chân, ngẫu nhiên lắc lư theo động tác khom lưng của em.
Khuôn mặt trắng nõn hiện ra một chút đỏ ửng, cặp mắt hạnh xinh đẹp cũng lập loè hơi nước, rất giống như vừa bị alpha yêu thương.
Cũng thật khó trách.
Em vừa mới ở cùng một alpha trưởng thành lâu như vậy.
Quản gia lẳng lặng nhìn Ô Nhạc Trừng, trong đầu xuất hiện đủ loại suy nghĩ.
Ô Nhạc Trừng nâng chiếc hộp cao bằng nửa người kia lên, em ngước mắt, phát hiện quản gia vẫn chưa rời đi, nghĩ nghĩ, nói: "Anh quản gia ơi, anh có thể giúp em một chút được không ạ?"
Quản gia cười đồng ý, "Có thể chứ, Cậu Ô."
Anh ta không hỏi Ô Nhạc Trừng muốn anh ta giúp em làm gì.
Anh ta nghĩ, cho dù nhóc chủ mẫu kêu anh ta giúp em tắm rửa rửa sạch dấu vết để lừa gạt Ôn Thuật, anh ta cũng rất vui lòng cống hiến sức lực.
Tuy anh ta cũng không có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng nhóc chủ mẫu xinh đẹp như vậy, lại luôn trêu chọc alpha đến mức một đám đều ngủi mùi mà đuổi theo em, có lẽ em sẽ có sự bối rối ở phương diện này.
Là một quản gia toàn năng, anh ta phải sớm thuần thục hạng mục này để khiến cho nhóc chủ mẫu không chút phiền lo.
Đây là vinh hạnh của anh ta.
-
Lúc Ôn Thuật trờ về, những người không liên quan sớm đã bị mời ra khỏi nhà họ Ôn, đám con nuôi thì ở trong sân, bị bảo vệ trông coi.
Xe lăn lướt qua trước mắt bọn họ, thanh niên tái nhợt pha lẫn chút bệnh trạng mặt mày tối tăm, ánh sáng chiếu từ trên xuống cũng không thể xoá tan khói mù quanh người anh.
Anh không nói gì, chỉ hơi nâng tay lên trước lúc bước vào cửa.
Bảo vệ đẩy xe lăn đi vào, có người đóng cửa lại đồng thời cũng ngăn cách màn đêm tăm tối.
Xe lăn của Ôn Thuật dừng trước cửa phòng Ô Nhạc Trừng, cửa mở ra một khe hở, ánh sáng ấm áp thấp thoáng chiếu vào sàn nhà ngoài hành lang.
Giọng nói kinh ngạc cảm thán của thiếu niên truyền vào tai Ôn Thuật, "Anh siêu thật đó, anh quản gia ơi."
"Sao cái gì anh cũng biết thế?"
"Anh có thể lắp nhanh hơn chút nữa được không ạ?"
Ánh mắt của người đàn ông nhìn trộm vào trong qua khe hở, Ô Ô của anh đang nằm trên sô pha, biểu cảm chuyên chú mà nhìn chằm chằm vào quản gia đang lắp lego cho em.
Thiếu niên nghiêng đầu nằm lên một cánh tay, đôi chân dài đan xen vào nhau, vạt áo ngủ không che được thịt chân đẫy đà trắng nõn kia, cẳng chân em hơi rũ xuống, bàn chân mềm mại đạp lên tấm thảm bên cạnh quản gia.
Quản gia chỉ lắp ra một chiếc xe đơn giản cũng có thể có được lời khen nhiệt tình của em.
Quản gia vẫn mang theo chiếc mặt nạ dịu dàng, nhưng ánh mắt cũng đã dao động rất lâu.
Chỗ này còn có một tên nữa.
Ôn Thuật lạnh lùng nói: "Mở cửa ra."
Bảo vệ đẩy cửa ra, sau đó lui ra sau Ôn Thuật.
Tiếng cửa mở làm hai người trong phòng đồng thời ngẩng đầu, so với biểu cảm lập tức nghiêm túc của quản gia, Ô Nhạc Trừng chỉ mím môi, nhỏ giọng hô: "Chào anh ạ."
Em ngồi dậy, ôm lồng chim đang đặt cạnh bên vào lòng.
Ôn Thuật chuyển động xe lăn đi đến cạnh Ô Nhạc Trừng, ngón tay vuốt ve trên mặt em một chút, nhẹ giọng nói: "Cũng muộn rồi, em nên ngủ thôi."
Bảo vệ cầm một ly sữa chua ra.
Ôn Thuật cầm lấy ly sữa chua rồi đặt bên môi Ô Nhạc Trừng, dưới ánh mắt thắc mắc của em, dịu dàng nói: "Anh đút em."
Quản gia và bảo vệ cúi đầu đi ra ngoài đóng cửa lại.
Ô Nhạc Trừng ngoan ngoãn uống hết ly sữa chua, em ngồi ở nơi mà quản gia vừa ngồi, nghiêm túc mà đùa nghịch những mảnh lego nhỏ bé đó.
Ôn Thuật cúi đầu nhìn, nói: "Anh cũng có thể lắp giúp em."
Ô Nhạc Trừng ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên duỗi tay sờ chân em, lực của em rất nhẹ, "Nhưng chân của anh lại không thuận tiện ạ."
"Em lắp xong rồi đưa cho anh, được không ạ?"
Ôn Thuật nắm lấy cổ tay Ô Nhạc Trừng, trái tim lạnh như băng đột nhiên bị rót vào một dòng nước ấm, anh lại tìm được chứng cứ Ô Nhạc Trừng yêu anh rồi.
Thiếu niên đang quan tâm anh.
Alpha phiền toái dù có nhiều thì sao chứ.
Trái tim của Ô Nhạc Trừng thuộc về anh.
Ô Nhạc Trừng lắp chưa được bao lâu thì cơn buồn ngủ ập đến, em xoa xoa mắt, dưới sự thúc giục của Ôn Thuật, em đi vào phòng tắm rửa mặt rồi chui vào trong chăn.
Em chìm vào giấc ngủ thơm ngọt, lát sau, chăn của em bị xốc lên, một cơ thể ấm áp chen vào nằm sát em em cũng không biết.
Ôn Thuật vùi đầu vào cổ Ô Nhạc Trừng, từng nụ hôn rậm rạp dừng trên mảnh da thịt kia, cái mũi cao thẳng trực tiếp cọ mở cổ áo rời rạc.
Phía dưới chăn toàn là oi bức khiến người xao động, người đàn ông ôm chặt nhóc Bồ Tát thuộc về anh, mái tóc đen nhánh bị mồ hôi làm cho ướt dính.
Anh mới lạ mà thăm dò.
Lúc ngậm lấy đôi môi mềm mại của thiếu niên, trái tim anh đập nhanh đến mức khiến anh như tắt thở.
Sâu trong đôi mắt của Ôn Thuật đầy ắp sự si mê, anh cọ cọ đôi môi Ô Nhạc Trừng, nhỏ giọng nỉ non: "Ô Ô à, em cũng quản anh đi, nếu không anh cũng sẽ chết mất."
Anh cầm lấy tay thiếu niên đặt lên trên đầu mình, cúi đầu dựa dẫm mà vùi mặt vào lòng em.
Hơi thở thơm ngọt của nhóc beta vờn quanh làm anh như sa vào đó.
-
Ngày hôm sau, Ô Nhạc Trừng dậy muộn.
Phải tới 9 giờ em mới ngồi ở trên bàn ăn, Ôn phu nhân không ở nhà, nhưng trên bàn vẫn đầy ắp người.
Hầu gái bày bữa sáng trước mặt em, em ngẩng đầu lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền nói cảm ơn, ánh mắt lại lén lút nhìn sang phía đối diện.
Đám em trai alpha của Ôn Thuật đang ngồi riêng ở một chiếc bàn khác, các thiếu niên còn tràn đầy sức sống tối qua, hôm nay mặt ai cũng có vết thương, nét mặt trắng bệch như tờ giấy, cúi đầu im lặng ăn.
Thập Tam luôn luôn hoạt bát cũng cực kì uể oải, cái tay cầm nĩa run một cách lạ kỳ.
Ô Nhạc Trừng hoang mang mà nhìn bọn họ, em nhìn quản gia đang tới gần, nhỏ giọng hỏi: "Anh quản gia ơi, bọn họ làm sao vậy ạ?"
Quản gia giấu cánh tay bị băng bó ra sau lưng, mỉm cười nói: "Các cậu chủ hay xô xát nhẹ thôi cậu Ô."
"Hôm nay cậu Ôn sẽ về sớm, buổi chiều sẽ chơi với cậu."
Ô Nhạc Trừng cầm dao nĩa mân mê trứng chiên, đầu lưỡi thò ra liếm khoé môi, "Chắc hôm nay em phải đi học rồi ạ."
Ô Nhạc Trừng cảm giác môi dưới hơi đau, như bị cắn, em liếm liếm môi cho đỡ xót.
Quản gia tươi cười, "Cậu Ôn đã xin nghỉ học giúp cậu rồi."
Ô Nhạc Trừng ngước mắt, ngây ngốc nhìn quản gia.
Quản gia trốn tránh ánh mắt của em, nhận lấy cốc sữa nóng từ hầu gái rồi đưa cho Ô Nhạc Trừng.
Sáng sớm, ánh mặt trời toả nắng ấm áp, lớp cỏ xanh ở sân vườn toả ra sự tươi mát, nhóc quỷ nằm trên tấm thảm mà quản gia chuẩn bị cho em, hưởng thụ mà phơi nắng.
Lồng chim đặt ở bên cạnh.
Chó Doberman nằm cạnh em, đầu nó nằm lên cẳng chân của Ô Nhạc Trừng.
"Bọn họ muốn lấy trái tim của tớ, không cho tớ đi học." Nhóc quỷ nhắm mắt, thảo luận về nhiệm vụ với 9364, "Khi nào nhà họ Ôn mới tổ chức tiệc nhỉ?"
Em cũng nhớ căn nhà của em lắm rồi.
9364 nói: 【 Chờ một chút nữa. 】
[Dựa theo cốt truyện, Ôn Thuật chỉ sai ngài đi phá thuốc ức chế của Nghiêm Trình thôi. Anh ta biết Nghiêm Trình ghét cậu, nhưng vì mẹ anh ta nên lười biếng ra tay, thay vào đó là mượn tay Nghiêm Trình để giải quyết ngài. 】
[Nghiêm Trình đang tranh giành một dự án với Ôn Thuật, những hành vi của Ôn Thuật hoàn toàn làm Nghiêm Trình tức giận, khiến cả hai trở mặt thành thù.]
Nhưng với tình hình hiện tại, việc Ôn Thuật để Ô Nhạc Trừng phá thuốc ước chế của Nghiêm Trình có lẽ là không thể.
9364 nghiêm túc nói: [Nếu cốt truyện không theo mạch, phải xem bản lĩnh của ngài như nào rồi.]
Ô Nhạc Trừng đang thiu thiu ngủ đột nhiên tỉnh, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp căng thẳng, nghiêm túc gật đầu.
Lòng em mang nhiều suy tư: "Tớ chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ"
Ô Nhạc Trừng còn đang thảo luận với 9364, đột nhiên có quả bóng màu cam lăn đến, va nhẹ vào chân em.
Em quay lại nhìn, rồi lại đứng dậy nhìn kĩ bốn phía, cặp mắt hạnh tròn xoe trần ngập sự tò mò.
Trong bụi hoa được cắt tỉa tỉ mỉ cách đó không xa, một cái đầu lấp ló hiện ra.
Đối phương khoảng tầm 17-18 tuổi, cơ thể cao lớn ẩn sau bụi cây, khuôn mặt tuấn tú, nhưng những vết tím bầm lại làm cậu ta hiện lên nét chật vật, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Ô Nhạc Trừng, trong đó thấp thoáng sự sung sướng khi nhìn thấy nhóc beta.
Mắt Ô Nhạc Trừng mở to nhìn cậu thanh niên kia, chân phải em nhấc lên đá quả bóng.
Đôi mắt cậu ta sáng lên, chạy lên đỡ bóng rồi lại đá về hướng Ô Nhạc Trừng.
Một cánh tay của cậu ta đang bị bó bột, treo lên cổ khiến việc di chuyển trở nên khó khăn hơn.
Ô Nhạc Trừng đá bóng với cậu ta một lúc.
Lát sau, em chầm chậm chạy về phía cậu thanh niên, ngồi xổm trước mặt đối phương, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh cẩn thận chạm vào lớp bó bột, em cười tít mắt: "Tớ biết cậu, cậu là người cho tớ cái đĩa bay."
Cậu ta vội vã nuốt nước miếng, lắp bắp nói: "Tớ, tớ là Tiểu Thất."
Cậu ta đã từng trải qua những trận chiến tàn khốc, lăn lê bò lết để trở thành kẻ sống sót, thế mà giờ đây lại trở nên lúng túng, đỏ mặt trước ánh mắt ngây thơ của Ô Nhạc Trừng.
"Cậu bị thương nặng lắm hả?" Ô Nhạc Trừng nâng má nhìn máu chảy ra thấm ướt miếng băng vải, mặt em lộ ra sự lo lắng: "Cậu bị chảy máu kìa."
Nhóc chủ mẫu mềm mại, tốt bụng hệt như tưởng tượng của cậu ta.
Cậu alpha cúi đầu, đến gần Ô Nhạc Trừng, nhỏ giọng nói: "Tớ ổn mà, mấy ngày nữa là khỏi rồi."
Đầu cậu ta cúi thấp, đuôi tóc quét qua mu bàn tay của Ô Nhạc Trừng, nhóc beta nâng tay xoa đầu alpha.
"Đừng đánh nhau nữa nha, bị thương không tốt xíu nào đâu."
Alpha có hơi bám người, nhân lúc quản gia không ở đây thì luôn theo sau Ô Nhạc Trừng.
Cách đó không xa, có người thò đầu nhìn bọn họ, trông rất muốn đến gần, nhưng bị Tiểu Thất dùng ánh mắt cảnh cáo nên đành phải từ bỏ.
Ô Nhạc Trừng bị đối phương lẽo đẽo theo sau cũng không thấy phiền, thậm chí còn chừa cho cậu ta một nửa tấm thảm để cùng phơi nắng.
9364 đột nhiên nói: [Tìm hiểu thông tin từ cậu ta đi.]
Ô Nhạc Trừng nghe vậy, quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu Thất, em tiến lại gần, khuôn mặt và chóp mũi hơi hồng vì phơi nắng, môi em lại càng thêm hồng, giọng em nhỏ nhẹ như thì thầm vào tai: "Cậu có thể trả lời một vài câu hỏi của tớ được không?"
Tiểu Thất nhìn khuôn mặt sát gần của nhóc chủ mẫu, hoảng hốt nói: "Được, được chứ."
"Anh Ôn Thuật sắp tổ chức tiệc phải không?"
"...Đúng vậy."
Mắt Ô Nhạc Trừng sáng lên, em hỏi tiếp: "Khi nào thế?"
Thiếu niên nhìn Ô Nhạc Trừng, muốn nói nhưng lại thôi.
Đó không đơn thuần chỉ là một bữa tiệc, mà còn là sự kiện người thừa kế của nhà họ Ôn tuyên bố đính hôn với Ô Nhạc Trừng.
Ôn Thuật gấp không chờ nổi mà muốn cho mọi người biết rằng quan hệ giữa anh ta và chủ mẫu tương lai của nhà họ Ôn thân mật ra sao.
Đây cũng chính là lời cảnh cáo đanh thép của alpha đến những giống đực khác đang khao khát nhóc beta xinh đẹp.