Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu!

Chương 29: Nhóc quỷ beta đáng thương (29)



29: Là anh Ôn Thuật để em tới ạ.

Ô Nhạc Trừng ngoan ngoãn chờ ba ngày.

Vào buổi sáng ngày tổ chức bữa tiệc, trên dưới nhà họ Ôn đều trở nên bận rộn, Ô Nhạc Trừng dựa vào lan can lầu 3, từ tốn nhìn xuống dưới, vừa vặn nhìn thấy Ôn phu nhân và những vị phu nhân khác đi từ bên ngoài vào.

Em nhanh chóng rụt đầu về.

Dựa vào lan can được thêm chút nữa, em lại cảm thấy không an toàn, quyết định xoay người chạy về phòng.

Ôn phu nhân như nhận ra điều gì đó, bà ngước mắt lên nhìn một cái, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng thiếu niên hoảng loạn trốn đi.

Mấy bà bạn tốt bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn theo.

"Lá gan nhóc đó nhỏ xíu vậy á?"

Ôn phu nhân cười cười, "Không đến nỗi đó, nhóc ấy vẫn chơi cùng chó nhà tôi mà."

Bà nói xong dừng một chút, mới nói tiếp: "Có thể là bị tôi dọa sợ."

Mấy người thắc mắc nhìn bà, Ôn phu nhân lại như không có việc gì mà nói: "Có chuẩn bị cho nhóc ấy mấy bộ váy, trông nhóc ấy không thích lắm."

Hôm qua bà có kéo Ô Nhạc Trừng vào phòng thay đồ, chuẩn bị rất nhiều quần áo cho buổi tiệc, khung xương thiếu niên nho nhỏ, tỉ lệ cơ thể lại rất chuẩn, còn thêm khuôn mặt ngoan ngoãn ngây thơ đó nữa chứ.

Trang điểm thế nào cũng rất đáng yêu.

Nhà họ Ôn là một ổ rắn độc âm hiểm xảo trá, đột nhiên ngậm được một chú thỏ con về, Ôn phu nhân quan sát hai ngày liền thấy hiếm lạ vô cùng.

Bà không cẩn thận mà chuẩn bị nhiều quần áo cho Ô Nhạc Trừng, sau đó hình thức và phong cách cũng dần dần thay đổi.

Cuối cùng lấy ra mấy cái váy, lập tức làm thiếu niên bị dọa sợ mà chạy mất.

Giọng Ôn phu nhân mang theo một chút tiếc nuối, "Là mấy cái váy công chúa thôi mà, tôi còn chuẩn bị cho nhóc ấy vương miện nữa kìa, tiếc quá."

Ô Nhạc Trừng dựa vào cửa, lòng còn sợ hãi mà sờ ngực, em nhỏ giọng nói với 9364: "Tớ thấy bà ấy còn đáng sợ hơn Ô Tụng nhiều."

Thời đại khoa học kỹ thuật và y học nhanh chóng phát triển, tuổi thọ của con người cũng được kéo dài thêm, trên mặt Ôn phu nhân cũng không để lại dấu vết năm tháng nào.

Bà rất xinh đẹp rất dịu dàng.

Nhưng cũng giống như bầu không khí nhìn qua cực kì hài hòa của nhà họ Ôn, đôi lúc bà vẫn làm nhóc quỷ cảm thấy có chút không thoải mái.

Sau khi từ chối đề nghị của Ôn phu nhân, ngay tối đó em lập tức nhận được rất nhiều trang sức đắt tiền.

Đá quý sáng lấp lánh, nhưng có vẻ lạnh như băng, không làm em thích như Giang Duật Ngôn tặng.

9364 nói: 【 Nhà họ Ôn đúng thật không phải là một nơi tốt. 】 Nó an ủi thêm: 【 Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đêm nay là có thể rời đi rồi. 】

【 Ngài đã tìm sẵn con đường để chạy trốn chưa? 】

Ô Nhạc Trừng nghe vậy, hơi hơi nâng cằm lên, "Tớ cũng không chỉ chơi với chó mỗi ngày không thôi."

Vết thương của chim nhỏ lành hẳn, em lập tức thả nó bay đi, nó cũng không cần thiết phải luôn ở nhà họ Ôn.



Màn đêm buông xuống, từng chiếc siêu xe chạy vào nhà họ Ôn, chủ nhân của những chiếc xe đó cũng bao gồm nhà họ Sở và nhà họ Nghiêm đang dần có mối quan hệ căng thẳng với nhà họ Ôn.

Xe lăn của Ôn Thuật dừng ở trước cầu thang xoắn, anh hơi ngửa đầu, nhìn chăm chú thiếu niên xinh đẹp đang đi xuống cầu thang.

Tiếng bước chân nho nhỏ vang lên, sự chú ý của mọi người đều bị thu hút, sôi nổi quay đầu nhìn.

Nhóc beta đã từng tránh né người lạ ở tiệc sinh nhật của Sở Lệ, giờ đây lại là vai chính duy nhất của buổi tiệc này.

Khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ kết hợp với bộ quần áo gọn gàng sang trọng, vừa sạch sẽ lại vừa xen lẫn nét xa hoa lả lướt, đối diện với ánh mắt của mọi người, nhóc beta đầu tiên là hơi mím môi, sau đó mới lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền.

Cặp mắt hạnh to tròn nhìn quét qua đám người, như đang tìm kiếm ai đó.

Bữa tiệc này là để alpha tuyên bố sự chiếm hữu của mình, thân là vai chính, nhóc beta lại không phối hợp chút nào cả.

Ánh mắt em không thèm nhìn Ôn Thuật, cho dù em đi xuống cầu thang rồi bước tới đứng sau người đàn ông.

Ôn Thuật cầm tay Ô Nhạc Trừng, hơi dùng sức một chút, trên mặt vẫn giữ nụ cười hiền hoà, "Ô Ô, em đang tìm cái gì sao?"

Ô Nhạc Trừng chậm rãi nói: "Em đang tìm quản gia ạ."

"Sao cơ?"

Thiếu niên quay đầu mỉm cười với người đàn ông, vẻ mặt vô tội nói: "Em đói bụng rồi ạ."

Ôn Thuật rất thích thiếu niên làm nũng với anh, dịu dàng nói, "Anh dẫn em đi ăn bánh kem."

Anh dẫn Ô Nhạc Trừng đi tới bàn ăn.

Ở trong góc yên tĩnh nhất, Sở Lệ và Nghiêm Trình mỗi người chiếm một cái sô pha, ánh mắt từ đầu đến cuối không dời khỏi người thiếu niên bên cạnh Ôn Thuật.

Bảo vệ mặc đồ đen đứng cách đó mấy mét, nhìn như là đang giữ trật tự cho buổi tiệc, nhưng thật ra sự chú ý vẫn luôn đặt lên người bọn họ.

Sở Lệ bĩu môi, bực bội nói: "Anh, chẳng lẽ anh cứ ngồi nhìn vậy thôi hả?"

Tên chó Ôn Thuật này đang phô trương cảnh cáo với bọn họ đây mà.

Nghiêm Trình tháo lỏng cà vạt ra, cau mày không nói chuyện, trên mu bàn tay anh vẫn còn vết thương, bản thân anh cũng vừa xuất viện.

Cũng không phải là bị thương nặng, mà là tin tức tố của anh hiện tại đang không quá ổn định.

Cảm xúc của alpha đang trong kỳ mẫn cảm vốn dễ dàng mất khống chế, trong lòng Nghiêm Trình toát ra đủ loại suy nghĩ nguy hiểm, nhưng lại đang kiềm nén bản thân mình.

Anh không muốn ra tay trước mặt Ô Nhạc Trừng.

Lần trước anh và Giang Diêm đã doạ thiếu niên sợ hãi, nếu không cũng sẽ không bị Ôn Thuật chen vào.

Đương nhiên, Ôn Thuật có thể chen vào chỗ trống này ít nhiều gì vẫn là nhờ anh.

Simp lỏ nửa ngày, công lao đều đổ lên đầu Ôn Thuật.

Nếu có thể, Nghiêm Trình thật sự rất muốn trở lại đêm sinh nhật của Sở Lệ, hung hăng đánh bản thân anh một trận tơi bời.

Anh nhắm mắt, hít sâu vài lần mới miễn cưỡng đè lửa giận xuống.

Thiếu niên đứng trước bàn ăn đang được Ôn Thuật đút bánh kem đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt em nhìn thẳng về phía bọn họ.

Sở Lệ sửng sốt, sau đó lập tức kích động đứng lên, "Nhóc ấy đang nhìn em!"

Nghiêm Trình mất kiên nhẫn mở mắt ra, đang muốn kêu Sở Lệ tránh xa anh ra một chút, lại trực tiếp đối diện với ánh mắt của nhóc beta.

Nhóc beta vốn luôn né tránh người khác lần này lại không né không tránh, cặp mắt hạnh tròn xoe còn chớp chớp với anh.

Nghiêm Trình trực tiếp đơ người.



Thiếu niên ăn bánh kem cũng không tập trung.

Buổi tiệc này có quá nhiều thứ hấp dẫn sự chú ý của em, trong lòng Ôn Thuật không quá thoải mái.

Anh không hy vọng ánh mắt của Ô Nhạc Trừng nhìn chăm chú vào bất kì ai cả.

"Ô Ô."

Anh giơ tay lau kem bên môi Ô Nhạc Trừng, dịu dàng hỏi: "Em có mệt không? Để quản gia đưa em về phòng nghỉ ngơi một lát nhé, được không?"

Nhóc Bồ Tát của anh chỉ cần để người đời nhìn một cái là đủ rồi.

Thời gian còn lại đều thuộc về anh.

Ô Nhạc Trừng nhìn lướt qua hướng Nghiêm Trình, người đàn ông đã đứng dậy, đang nói gì đó với bảo vệ bên cạnh, em suy nghĩ, hỏi Ôn Thuật:

"Anh ơi, em có thể ngồi trên sô pha không?"

Ôn Thuật chậm rãi lắc đầu.

"Vậy anh không có chuyện gì muốn nhờ em làm sao ạ?"

Người đàn ông mỉm cười, "Không phải em đã nói muốn lắp lego tặng cho anh sao?" Anh dỗ dành: "Em có thể về phòng chơi."

Ô Nhạc Trừng chậm rãi đi sau quản gia, em nói với 9364 ở trong đầu: "Anh đó không cho tớ đi."

Em nói, lại quay đầu nhìn, chỗ Nghiêm Trình đã không còn người.

Tầng 3 quạnh quẽ trống vắng.

Ô Nhạc Trừng tạm biệt quản gia, em đóng cửa chờ một lát rồi mới chạy chậm đến ban công.

Trên sàn là những quả bóng nhiều màu sắc.

Em cúi đầu nhìn, lụm quả bóng màu cam sặc sỡ lên rồi ném xuống cửa sổ.

Một phút sau, thanh niên alpha bò lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ô Nhạc Trừng.

Ô Nhạc Trừng cúi người đối diện với cậu ta, ánh đèn như chiếc vòng ánh sáng vờn quanh đỉnh đầu em, hôm nay em xinh đẹp rạng ngời như một hoành tử, nhưng cái tay vỗ đầu Alpha vẫn cực kì ấm áp.

Em cong môi, mỉm cười ngọt ngào, "Tiểu Thất ơi, các cậu có thể giúp tớ một chuyện được không?"



Né tránh tay sai của Ôn Thuật để đưa Ô Nhạc Trừng di chuyển từ tầng 3 xuống tầng 2 cũng không dễ dàng.

Nhưng cũng may Ôn Thuật đã chuẩn bị phòng cho Nghiêm Trình - alpha đang trong kỳ mẫn cảm ở nơi hẻo lánh nhất tầng 2.

Đám con nuôi giải quyết hết đám bảo vệ phiền phức, đưa Ô Nhạc Trừng tới nơi còn không quên xử lý tiếp.

Tiểu Thất và Thập Tam canh chừng ở cửa cho Ô Nhạc Trừng.

Những người còn lại thì âm thầm quan sát hướng đi của Ôn Thuật.

Thập Tam vẫn còn nhỏ tuổi, chỉ cần là chuyện liên quan đến Ô Nhạc Trừng, nhóc sẽ rất hưng phấn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào hành lang không một bóng người, rất là chuyên nghiệp.

Tiểu Thất thì cau mày không tập trung.

Cửa phòng cách âm rất tốt, cậu ta không nghe thấy tiếng trong phòng, chỉ biết là có vẻ như nhóc chủ mẫu rất thích alpha ở bên trong.

Nếu không em cũng sẽ không hẹn hò với tên alpha đó trong tình hình này.

Tên alpha đó cậu ta biết, là gia chủ tương lai của nhà họ Nghiêm, cũng là một alpha cấp cao giống như Ôn Thuật.

Thậm chí tên alpha đó còn hơn Ôn Thuật một cơ thể khỏe mạnh.

Tiểu Thất như suy nghĩ gì đó.

Cũng không biết cậu chủ Ôn Thuật có thể sống được bao lâu, nhưng không thể để nhóc chủ mẫu tuổi còn trẻ mà đã goá, bắt đầu tìm kiếm đối tượng mới từ bây giờ cũng coi như là phòng ngừa chu đáo.

Người nhà họ Ôn đều có tâm kế, nhóc chủ mẫu đương nhiên cũng có thể có kế rồi.

Dù sao thì Nghiêm Trình tương lai cũng sẽ là gia chủ.

Nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Nghĩ đến đây, lông mày Tiểu Thất chợt giãn ra, mọi phiền muộn cũng tan biến sạch trơn.

Không sao cả, cậu ta cũng có thể đến nhà họ Nghiêm làm con nuôi mà.



Phòng nghỉ của nhà họ Ôn có phong cách khác hẳn với căn phòng của Ô Nhạc Trừng.

Hai màu đen trắng, toát ra sự lạnh nhạt.

Mà alpha ngồi trên sô pha quay lưng về phía cửa dùng một tay chống trán, một tay khác cầm điện thoại, giọng điệu lạnh lùng phân phó cái gì đó, chỉ là một bóng lưng cũng có thể nhìn ra sự lạnh lẽo xung quanh anh.

Cái chân chuẩn bị bước lên của Ô Nhạc Trừng rụt lại, ánh mắt em nhìn qua hộp thuốc ở cạnh sô pha, do dự có nên qua đó hay không.

"Hình như anh đó đang tức giận."

Em vốn đã sợ Nghiêm Trình, người đàn ông này vẫn luôn không thích em.

9364 nói: 【 Anh ta đang trong kỳ mẫn cảm. 】 Nó nói xong lại bổ sung: 【 Đừng để anh ta cắn ngài là được. 】

Alpha đang trong kỳ mẫn cảm đều rất chó, Giang Duật Ngôn như vậy mà còn lừa Ô Nhạc Trừng hôn môi anh ta cơ mà.

Ai mà biết tên trước mặt sẽ làm chuyện gì quá đáng hơn cơ chứ.

Ô Nhạc Trừng ngơ ngác đồng ý.

Người đàn ông trên sô pha đã cúp máy, ném điện thoại sang một bên, đầu cũng không nâng lên, chỉ lạnh lùng nói: "Ai đó?"

"Cút đi."

Ô Nhạc Trừng bị dọa đến mức run lên, mặt em căng thẳng, khẩn trương nói: "Em ạ, em tới để tiêm thuốc ức chế cho anh."

Giọng em có hơi run, lại không quên nói cho hết lời, "Là anh Ôn Thuật để em tới ạ."

Nghiêm Trình đột nhiên xoay người lại, đôi mắt mở to nhìn thiếu niên đứng ở cửa, phản ứng đầu tiên của anh là tự hỏi có phải anh đang xuất hiện ảo giác hay không.

Nhưng sau đó anh lập tức đứng lên, thấy Ô Nhạc Trừng theo bản năng lùi ra sau, anh mạnh mẽ nhịn xuống ý muốn tới gần em, ho nhẹ vài cái, nhẹ giọng hỏi: "Tới tiêm thuốc ức chế cho anh phải không?"

Anh nhìn hộp thuốc một cái, nói: "Em đứng cách xa anh như thế, giúp anh kiểu gì được?"

Anh cũng không có thời gian suy nghĩ Ôn Thuật để em tới đây là vì mục đích gì.

Anh như một con thú hoang đói khát đã lâu, đột nhiên phát hiện ra con mồi, gấp rút nôn nóng, nhưng vì không dọa con mồi sợ hãi, chỉ có thể thu hồi móng vuốt lại, kiên nhẫn dụ dỗ em chủ động đi vào bẫy rập.

Alpha lại ngồi lên sô pha, vài sợi tóc mái hơi rũ xuống trán, anh mỉm cười, rất có vài phần tuỳ ý, "Lại đây."

Tiện tay mở hộp thuốc ra, để lộ mấy bình thuốc ức chế.

Ô Nhạc Trừng nhìn anh, lại nhìn hộp thuốc.

Chỉ cần đi qua rồi giả bộ không cẩn thận đụng trúng hộp thuốc rớt xuống sàn, mấy cái bình đó sẽ vỡ, mà cho dù chúng nó không bị vỡ, lúc em chạy trốn dẫm cho vỡ là được.

Ô Nhạc Trừng đi qua, đứng trước mặt Nghiêm Trình, theo bản năng nhìn thoáng qua sau cổ anh.

Xương cốt Nghiêm Trình như sắp tan ra trước cái nhìn này của em.

Phải đến gần thì anh mới ngửi được mùi thơm ngọt trên người nhóc beta.

Không phải tin tức tố, nhưng lại làm anh say đắm.

Anh thò lại gần hít một hơi sâu, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Ô Nhạc Trừng, yết hầu không kiềm được mà di chuyển lên xuống.

Ô Nhạc Trừng khẩn trương nhấp môi dưới, người đàn ông gần gũi em quá, em nâng tay lên muốn đưa hộp thuốc, lại không cẩn thận mà đụng vào mặt của đối phương.

Làn da của anh cực kì nóng hổi, bên tai và cổ là lớp mồ hôi mỏng.

Giống hệt như lúc Giang Duật Ngôn bị ốm.

Ngón tay Ô Nhạc Trừng cuộn tròn lại, em có chút vô thố, hộp thuốc trên tay bị khuỷu tay của người đàn ông đụng trúng, trực tiếp rớt xuống sàn.

Tiếng vang cực kì chói tai.

Có mấy bình thuốc nhỏ không bị đổ vỡ mà lăn đến bên chân Nghiêm Trình, người đàn ông cúi đầu nhìn, nhấc chân đá chúng nó văng ra, nhìn chúng nó văng trúng cánh tủ rồi vỡ vụn.

Người đàn ông lộ ra biểu cảm xin lỗi với Ô Nhạc Trừng, nói: "Anh không cẩn thận."

Ô Nhạc Trừng: "?"!