30: Đây cũng là thứ tên chó Giang Duật Ngôn kia dạy em sao?
Nhiệm vụ của Ô Nhạc Trừng vốn là tới gần phòng của Nghiêm Trình, sau đó bị bảo vệ của anh quăng ra ngoài, nhưng Nghiêm Trình lại không đi cùng bảo vệ tới, em đành phải bước vào phòng để phá huỷ thuốc ức chế của anh.
Nhưng bây giờ, trong hộp thuốc không còn gì khác ngoài kim tiêm.
Sàn nhà bừa bộn, không tìm thấy một lọ thuốc ức chế toàn vẹn nào cả, trông còn tan nát hơn cả hộp thuốc mà Ô Nhạc Trừng tự va trúng.
Ô Nhạc Trừng nghiêng đầu, 9364 lại đột nhiên nói, chỉ một chữ duy nhất,【 Chạy. 】
Em không kịp hỏi lại, theo bản năng mà xoay người chạy ra khỏi cửa.
Tay Nghiêm Trình khoanh trước ngực, vốn đang hứng thú chờ phản ứng của Ô Nhạc Trừng, anh nghĩ là nhóc beta sẽ bị dọa sợ, thấy em xoay người muốn chạy lập tức sửng sốt.
Người đàn ông nhanh tay nhanh mắt ôm eo em, kéo em ngồi lên đùi mình.
Giày da màu đen dẫm nát những mảnh vỡ thuỷ tinh dưới chân, một tay Nghiêm Trình ôm eo Ô Nhạc Trừng, một tay khác đặt trên đùi em, năm ngón tay chậm rãi trượt xuống, nắm lấy phần đầu gối nhô lên, người đàn ông cực kì tốt bụng mà nhắc nhở: "Dưới sàn toàn là mảnh vỡ, em đừng chạy loạn."
Trên người anh là bộ âu phục nghiêm chỉnh, dây lưng lại cộm sau eo Ô Nhạc Trừng làm em không kiềm được mà muốn giãy giụa.
Cách một lớp vải, nhiệt độ trên người alpha làm nhóc quỷ cảm thấy nóng bỏng.
Nghiêm Trình hơi buông cánh tay ra, lười biếng dựa vào sô pha, ánh mắt dần trượt xuống từ phần gáy trơn bóng, cuối cùng dừng ở phần eo đang vặn vẹo của em.
Cũng biết uốn éo đấy chứ.
Anh không nhịn được mà vươn tay sờ một cái.
"Alpha không có thuốc ức chế thì phải làm sao?" Nghiêm Trình kéo Ô Nhạc Trừng đang hơi trốn lại, ôm em vào lòng, cúi đầu ngửi cổ em, cười nhẹ hỏi: "Đã có ai dạy em chưa?"
Ô Nhạc Trừng nhìn về phía hộp thuốc, lúng ta lúng túng nói: "Có ạ."
Nghiêm Trình hơi nhướng mày, "Ai dạy?"
"Anh Giang Duật Ngôn ạ."
Ô Nhạc Trừng cũng không giấu giếm, em hơi xoay người, hai tay nhẹ nhàng nâng mặt Nghiêm Trình lên, nhỏ giọng nói: "Anh nè, các anh bị bệnh đều có bệnh trạng này."
Tay thiếu niên rất lạnh, Nghiêm Trình bị em sờ thoải mái, không kiềm được mà dán sát vào lòng bàn tay em cọ cọ.
"Giang Duật Ngôn......" Anh lặp lại ba từ này, giọng điệu có vẻ lạnh buốt, "Đã dạy em cái gì?"
"Dạy em đút anh ấy uống thuốc ạ."
"Đút như thế nào?"
Ô Nhạc Trừng liếm môi, đầu lưỡi đỏ bừng ướt át thoảng qua trước mắt Nghiêm Trình, em chớp mắt nói: "Dùng miệng đút ạ."
Em còn cảm thấy người đàn ông hỏi vấn đề này rất kỳ quái, "Nếu không thì đút thế nào ạ?"
Nghiêm Trình vươn tay bóp mặt Ô Nhạc Trừng, nhìn mặt em hơi nhăn lại, tức giận nói: "Vậy em cũng đút cho anh đi."
Nhóc đần này.
Đã bị đàn ông lừa thành dạng gì vậy chứ.
Ô Nhạc Trừng bị anh bóp mặt, khiến giọng em dính vào nhau, như đang làm nũng, "Nhưng không còn thuốc ạ."
Người trong lòng chỗ nào cũng mềm cũng ngọt cả, Nghiêm Trình trực tiếp cắn bờ môi muốn nếm thử, lại rất thèm thuồng phần cổ trắng tinh của em, ánh mắt dần đi xuống, dục vọng sâu trong mắt lại càng dày đặc.
Từng dòng suy nghĩ quá mức không ngừng toát ra, kỳ mẫn cảm phóng đại sự ác liệt trong trong xương cốt alpha, khiến anh rất muốn bắt nạt Ô Nhạc Trừng.
Eo thiếu niên nhỏ như vậy, bế lên cũng chả thấy được mấy lạng, ngồi lên anh có lẽ cũng sẽ nhẹ lắm nhỉ?
Hai chân thon dài sẽ run lên,
Cặp mắt hạnh xinh đẹp ấy sẽ không nhịn được mà rớt từng giọt nước mắt.
Ai nói không có thuốc.
Cả người thiếu niên đều là thuốc của anh.
Dùng chỗ khác đút không phải cũng là đút thuốc à.
Nghiêm Trình sát bên tai Ô Nhạc Trừng nhỏ giọng nói gì đó.
Ô Nhạc Trừng đầu tiên là mê mang, sau đó bị người đàn ông đặt lên sô pha, em nhìn đối phương nửa quỳ trên sàn, ngửa đầu ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào em, còn thúc giục mà nhéo nhéo chân em.
Mặt em chậm rãi đỏ lên.
Sao lại có nhân loại yêu cầu người khác...... mặt mình chứ.
Nhóc quỷ cảm thấy như vậy vừa kỳ quái lại còn không lễ phép.
Thiếu niên ngượng ngùng quá ngon miệng, Nghiêm Trình không nhịn được mà nói: "Nhanh đi em."
Ô Nhạc Trừng duỗi tay đẩy mặt anh sang một bên, cả người nhóc quỷ đều không ổn, "Anh ơi, anh thật kỳ quái."
Em nói, hơi nhăn mày, cảm giác cuộc đối thoại rất bình thường này đột nhiên trở nên kỳ quái rất quen thuộc.
Nghiêm Trình cười như không cười, "Như vậy đã kỳ quái?"
"Em còn dùng miệng đút thuốc cho Giang Duật Ngôn nữa mà." Alpha nói xong, cảm thấy giọng điệu của bản thân quá chua, hừ một tiếng, đứng dậy vùi đầu vào cổ nhóc beta, không tha mà cắn một ngụm.
Chút lý trí cuối cùng làm anh không xé rách quần áo của Ô Nhạc Trừng, chỗ này là nhà họ Ôn, anh không thể làm chuyện quá mức.
Anh còn phải đem em đi mới được.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng lực cắn sau cổ Ô Nhạc Trừng lại không nhẹ hơn, chỗ đó không có tuyến thể, làm động tác của anh dần trở nên nóng nảy.
Nhóc beta ở trong lòng anh nức nở một tiếng, nghe cực kì đáng thương.
Nghiêm Trình theo bản năng buông lỏng ra, cắn chuyển thành những nụ hôn, anh đang mê muội, đột nhiên tuyến thể yếu ớt sau cổ lại có cảm giác đau nhức châm chích làm khuôn mặt anh lập tức trắng bệch.
Ô Nhạc Trừng cầm ống tiêm trống không tiêm Nghiêm Trình một kim, thậm chí cảm thấy bệnh của người đàn ông rất nghiêm trọng, xuống tay cũng nặng hơn.
Em thường xuyên luyện tập với Giang Duật Ngôn, cho nên đặc biệt quen thuộc với tuyến thể của alpha.
"Tiêm một cái sẽ ổn hơn ạ." Đôi mắt nhóc beta hồng hồng, lại còn nâng tay lau mồ hôi lạnh trên thái dương Nghiêm Trình, nét mặt lo lắng mà ôm mặt anh, nói: "Không có thuốc ức chế cũng sẽ ổn thôi ạ."
"Anh đừng sợ."
Nghiêm Trình dùng đầu chống trán Ô Nhạc Trừng, yếu ớt hỏi: "Đây cũng là thứ tên chó Giang Duật Ngôn kia dạy em sao?"
Dạy Ô Nhạc Trừng dùng kim tiêm không đâm vào tuyến thể của alpha kỳ trong kỳ mẫn cảm?
Vậy có khác gì đá phần dưới của anh một phát chứ?
-
Ánh đèn lạnh chiếu khắp toàn bộ hành lang.
Tiểu Thất và Thập Tam bị mấy bảo vệ mặc đồ đen che miệng khống chế dưới sàn.
Trước cửa phòng đóng chặt, Ôn Thuật tái nhợt nhìn chằm chằm chốt cửa, tay đặt trên đùi nâng lên rồi lại thả xuống, mồ hôi lạnh làm ướt tóc mái trên trán.
Báu vật Ô Ô của anh đang lén lút gặp mặt alpha đang trong kỳ mẫn cảm bên trong căn phòng đó.
Ngay sau cánh cửa này, có lẽ Ô Ô của anh đang bị người đàn ông khác ôm vào lòng.
Tại sao nhóc Bồ Tát của anh lại mềm lòng như vậy nhỉ?
Em muốn cứu chim nhỏ bị thương, cũng muốn cứu alpha đang trong kỳ mẫn cảm sao?
Nếu anh mở cánh cửa này ra, Ô Ô của anh có tức giận không?
Ôn Thuật không ổn định chút nào.
Có bảo vệ thử lên tiếng, "Có lẽ là cậu Ô tìm cậu Nghiêm vì có việc?"
Ôn Thuật đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, bảo vệ co rúm lại, lui ra sau một bước, lại nghe thấy người đàn ông nhỏ giọng nỉ non: "...... Anh nói rất đúng."
"Có lẽ bọn họ đang có chuyện đứng đắn."
Vợ ai mà chả có mấy người bạn alpha.
Ôn Thuật gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo như quỷ.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, chỉ mới qua mấy phút, lại giống như là mấy tiếng đồng hồ.
Cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị người bên trong mở ra, Nghiêm Trình mặc áo tắm dài thình lình đối diện với ánh mắt của Ôn Thuật, lông mày lập tức nhăn chặt.
Anh dời ánh mắt nhìn về phía hành lang, giọng điệu có hơi trầm, "Ô Nhạc Trừng đâu?" Trước khi vào phòng tắm, anh để thiếu niên ngoan ngoãn chờ anh, thiếu niên đã đồng ý rồi, vừa ra ngoài thì đã không thấy tăm hơi.
Sắc mặt Ôn Thuật khẽ biến đổi, bảo vệ ở sau lập tức vọt vào phòng, lục soát hết mọi ngóc ngách.
Có người đi tới, cúi đầu nói: "Có khả năng là chạy từ ban công."
Nghiêm Trình đã thay đồ đi tới, nghe vậy sửng sốt một chút, "Đây là tầng hai." Ô Nhạc Trừng chân tay vụng về, chạy thế nào được chứ?
Ôn Thuật không nói chuyện, ánh mắt lại liếc về phía Thập Tam và Tiểu Thất đang bị khống chế.
Ô Ô của anh được giúp đỡ nhiều lắm.
-
Nhà họ Ôn rất lớn, chỉ là cửa hông thôi mà đã có tận bốn cái, bình thường đều có bảo vệ canh ở đó, nhưng lần này Ôn Thuật vì đề phòng Nghiêm Trình và Sở Lệ, bảo vệ bị điều phối đến nơi khác, ở cửa hông phía nam cách nhà họ Ôn xa nhất, bảo vệ ở nơi đó đã bị đám con nuôi giải quyết trước.
Ô Nhạc Trừng đi sau mấy thiếu niên alpha, bước chân cực kỳ vui sướng.
Chú chó Dobermann cao to hung dữ yên lặng đi bên cạnh em.
"Chủ mẫu đi bên này ạ." Thiếu niên dò đường quay lại vẫy tay với Ô Nhạc Trừng, cậu ta rất hưng phấn, như đang chơi game sinh tồn với nhóc chủ mẫu, mãi đến lúc cửa hông xuất hiện trong tầm mắt, cậu ta mới lưu luyến hỏi: "Sau này ngài có còn quay lại đây không?"
Những người khác cũng trông mong nhìn em.
Ô Nhạc Trừng hơi cong mắt, mềm giọng nói: "Mọi người có thể tới tìm em chơi."
"Em cũng có một căn nhà cực kì đẹp."
Cửa hông bên này không có đèn, trong màn đêm mông lung, cánh cổng cao năm sáu mét giống như một bức tường thành khổng lồ.
Ô Nhạc Trừng ngẩng đầu nhìn nó ngây người, nghe các alpha ở bên cạnh thương lượng xem bò lên đó kiểu gì, cánh cửa đóng chặt lại đột nhiên mở ra.
Mọi người ngẩn ra.
Cánh cổng mở ra một khe hở chỉ đủ cho một người đi qua, như một cái khe vực sâu, Ô Nhạc Trừng chớp mắt, em nhìn trái nhìn phải, cẩn thận bước tới gần, nhỏ giọng nói thầm: "HÌnh như không có ai."
Em bước qua cái khe, còn chưa kịp nâng mắt, đón đầu em là một chiếc áo khoác âu phục.
Ô Nhạc Trừng cả kinh, vươn tay túm lại, nhưng em lập tức cảm giác có người ôm em lên.
Cánh cổng đang mở loảng xoảng một tiếng rồi đóng lại.
Các alpha sửng sốt mấy giây, bước lên mở cổng không được lập tức bò lên trên.
Trong bóng đêm dày đặc, một dàn xe không tiếng động mà dừng ở ven đường, đèn chiếc xe dẫn đầu chiếu sáng một vùng tối đen.
Nhóc chủ mẫu của bọn họ bị một alpha cao lớn dùng một tay ôm, người đàn ông đi rất chậm, trên tay còn lại cầm một bó hoa hồng đỏ tươi.
Ô Nhạc Trừng tốn chút sức mới gỡ được chiếc áo trên đỉnh đầu xuống, tóc của em bị cọ đến mức lộn xộn, mắt hạnh bất an chớp chớp, nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông lại lập tức sáng lên.
Em vui mừng nói: "Anh!"
Cánh tay nho nhỏ ôm quanh cổ người đàn ông, Ô Nhạc Trừng lúc này lại không sợ chút nào, em cọ cọ mặt đối phương, nhỏ giọng nói: "Em muốn về nhà."
Giang Duật Ngôn ừ một tiếng, đưa bó hoa hồng cho thiếu niên, trầm giọng nói: "Anh tới chậm mất."
"Sao anh biết em ở đây vậy ạ?"
Tài xế mở cửa xe, Giang Duật Ngôn đưa em ngồi vào xe, ngón tay sờ cằm Ô Nhạc Trừng, "Em đoán xem."
"Em thông minh như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ cách chạy ra."
Ô Nhạc Trừng nghe thế, khuôn mặt tươi cười hơi ngẩng lên, má lúm đồng tiền cũng như ẩn như hiện, yêu ơi là yêu.
Cửa xe đóng lại chậm rãi rời đi, nhưng những chiếc xe còn lại dừng bên ven đường.
Các alpha bám trên cổng không tha mà nhìn chằm chằm chiếc xe rời đi, chú chó Doberman ở dưới lại đột nhiên sủa như điên về một hướng.
Tai nghe trong tai được bật lên, một tiếng điện giật vang lên, giọng nói lạnh lùng của quản gia truyền vào tai mọi người, "Có người cầm súng xâm nhập."
"Cậu Ôn ra lệnh, tốc chiến tốc thắng, không được quấy rầy buổi tiệc."
Các thiếu niên alpha mặt vô cảm nhảy xuống, bóng dáng biến mất trong bóng đêm.
Tại nơi tổ chức buổi tiệc, Nghiêm Trình đã tiêm thuốc ức chế nắm chặt điện thoại, đứng ở ngoài ban công với Sở Lệ, hai người biểu cảm ngưng trọng mà nhìn bóng đêm.
Tiếng chuông điện thoại một trước một sau cùng vang lên.
Bọn họ liếc nhau, xoay người ấn nghe điện thoại, biểu cảm lại đồng thời trở nên khó coi.
Nhiều cửa hông như thế, vậy mà lại chạy đến nơi Giang Duật Ngôn chiếm địa bàn!