Mở mắt ra lần nữa, đao của Lư Viễn Chu đã đặt lên cổ ta.
Hắn muốn giữ con, bỏ mẹ.
Đời trước, để có thể ở lại bên cạnh hắn cùng hài tử, ta quỳ trước cửa Lư phủ suốt ba ngày ba đêm, tự nguyện hạ mình từ chính thê xuống làm thiếp.
Những năm tháng ấy, Lư Viễn Chu giam cầm ta trong tiểu viện hẻo lánh, còn bản thân hắn cưới vợ sinh con, con cháu đầy đàn, sum vầy đầm ấm.
Ngay cả con ruột của ta cũng khinh ta là gánh nặng, quay lưng trở mặt, oán trách ta năm xưa vì sao không c.h.ế.t trước cửa Lư phủ, để nó giữ được thể diện.
Khi ta qua đời, bệnh tật giày vò, thân thể tiều tụy, hài cốt mục rữa trong vườn sau suốt ba tháng mà không một ai hay biết.
Đời này được làm lại từ đầu, ta chẳng còn lưu luyến gì nữa, dứt khoát rời khỏi Lư phủ.
Chương 1:
Lần nữa mở mắt, sát ý lạnh lẽo phả lên cổ.
Ta nhìn nam nhân trước mặt, thân hình cao ráo, mày mắt tuấn tú, nhưng ánh nhìn lại đầy ghét bỏ.
Hắn siết chặt chuôi đao, lạnh lùng nói:
“Tô Du, đây là chút thể diện cuối cùng ta dành cho ngươi. Nếu ngươi không đi, thì đừng trách ta không nể tình.”
Cảnh tượng này, lời nói ấy, ta từng trải qua trong đời trước.
Khi đó, ta nói:
“Ta sống là người của Lư Viễn Chu, c.h.ế.t là quỷ của Lư Viễn Chu, sống c.h.ế.t đều do chàng định đoạt.”
Hắn không g.i.ế.c ta.
Ta ngỡ hắn còn vương tình cũ, liền ôm con quỳ gối ngoài Lư phủ ba ngày ba đêm.
Ngày thứ tư, bởi hôn ước vừa lập cùng Quận chúa, hắn sợ chuyện ồn ào lan rộng, rốt cuộc cũng cho mẹ con ta bước vào phủ.
Ta chấp nhận huỷ bỏ hôn thư năm xưa, tự nguyện hạ mình làm thiếp.
Khi ấy ta nghĩ, chỉ cần được ở bên hắn, mọi thứ đều đáng giá.
Dù sao con ta cũng đã nhận tổ quy tông, có danh có phận.
Huống chi, ta vẫn tin rằng Lư Viễn Chu sẽ không tuyệt tình đến thế.
Nào ngờ, hắn quả thực chưa từng gặp lại ta lần nào.
Sau đó, hắn cưới vợ sinh con, con cháu đầy đàn, Hầu phủ phồn thịnh náo nhiệt.
Còn ta bị nhốt nơi viện nhỏ heo hút, suốt hai mươi năm không được bước ra ngoài.
Khi chết, ta thân mang trọng bệnh, bốn mươi tuổi mà tiều tụy như lão bà sáu mươi, hình dung khô quắt.
Đến cả con ruột cũng căm ghét ta.
Nó nói, nếu năm xưa ta chịu dứt khoát rời đi, nếu chịu treo cổ trước Lư phủ để giữ chút thể diện cho Lư Viễn Chu, thì chí ít vẫn lưu được một hồi ức trong sáng.
Thế nhưng ta cố chấp ở lại.
Một lần ở lại, là vạn sự đoạn tuyệt.
Thể diện không còn, ký ức tốt đẹp cũng chẳng sót lại, đến con ta cũng bị thiên hạ chế giễu.
Tâm can ta đau đớn tột cùng, nuốt ngụm khí cuối.
Tiếng bàn tán của đám người xung quanh kéo ta về thực tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đây là phủ Uy Viễn Hầu đấy, gia sản đồ sộ, quyền thế ngập trời, nữ nhân nào chẳng muốn vào hưởng phúc?”
“Nhưng nữ nhân kia đúng là không biết tự lượng sức, Thế tử gia sắp cưới Quận chúa, sao có thể để mắt tới một phụ nhân quê mùa như nàng ta?”
Ta cụp mắt, khẽ cười khổ trong lòng.
Thế nhưng hôn sự giữa ta và Lư Viễn Chu, vốn là do chính hắn quỳ lạy ba lạy, dập đầu chín cái, ngước lên trời lập thệ mà cầu được cưới ta.
Ta đẩy thanh đao trên cổ ra, đứng dậy.
Lư Viễn Chu thoáng sững người.
“Được.”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, trầm giọng nói:
“Từ nay về sau, ta sẽ không còn dây dưa với ngươi nữa.”
Không rõ là ai trong đám đông khẽ bật cười ra tiếng:
“Thế tử gia, đừng tin nàng ta. Nếu dứt khoát được như vậy, sao còn bám lấy người suốt mấy hôm nay?”
Lư Viễn Chu nheo mắt, hiển nhiên cũng chẳng tin lời ta.
“Ta dám chắc, chưa quá ba ngày, nàng ta sẽ tự tới cầu xin người.”
Lư Viễn Chu lạnh lùng hừ một tiếng.
Nhưng ta, đối với hắn, ngoài hận ra, đã chẳng còn bất kỳ cảm xúc gì nữa.
Cho nên hắn nghĩ thế nào, với ta mà nói, đã không còn quan trọng nữa.
Ánh mắt ta rơi vào thân ảnh nhỏ bé bên cạnh hắn—hài tử của ta, đã thay y phục mới.
Mới bảy tuổi đầu, nhưng vẻ lạnh nhạt trên gương mặt non nớt kia, giống hệt hắn của hai mươi năm sau.
Lư Nghĩa khẽ lùi về phía sau.
“Lư Nghĩa, mẫu thân sắp đi rồi. Con muốn theo ta hay ở lại nơi này?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Câu hỏi ấy, là chút tình cuối cùng ta dành cho nó.
“Người đi đi.”
Lư Nghĩa chẳng chút do dự, dứt khoát đáp:
“Phụ thân không có ai chăm sóc, con phải ở lại bên người.”
Ta bật cười.
Lư Viễn Chu đường đường là Thế tử phủ Uy Viễn Hầu, người hầu hạ bên cạnh không biết có bao nhiêu người, sao có thể nói là không ai chăm sóc?
Con ta… vẫn là ta đã đánh giá thấp nó rồi.
“Được. Vậy thì… tự lo thân mình cho tốt.”
Ta nhặt túi hành lý dưới đất, xoay người rời đi.
Sau lưng, lời bàn tán rì rầm vang lên không ngớt, nhưng ta không ngoảnh đầu.
Cũng chẳng cần ngoảnh đầu.
Được sống lại một đời, ta tuyệt sẽ không dẫm lên vết xe đổ ngày trước nữa.
Trên đời này, làm gì có ai rời khỏi ai mà không sống nổi chứ?
Ta gọi là Tô Du, nguyên phối chính thất của Thế tử phủ Uy Viễn Hầu – Lư Viễn Chu.