Tô Du, Ta Muốn Cưới Nàng!

Chương 2



Tám năm trước, Lư Viễn Chu viễn chinh Bắc Mạc, bất cẩn trúng kế, bị địch mai phục, trọng thương mê man.

 

Ta liều mình đưa hắn thoát khỏi hố xác vạn người.

 

Một năm ròng chăm sóc cẩn thận, thân thể hắn dần bình phục, giữa ta và hắn cũng nảy sinh tình cảm.

 

Dưới sự chứng kiến của phụ lão trong thôn núi Nhai, chúng ta thành thân.

 

Hôn thư của chúng ta có đóng ấn lớn của nha môn phủ Đài Thành, danh chính ngôn thuận, đường đường chính chính.

 

Năm kế, ta sinh cho hắn một nhi tử lanh lợi hoạt bát – Lư Nghĩa.

 

Lư Viễn Chu khi ấy đối đãi với ta hết mực dịu dàng, mỗi ngày như bao nam nhân trong thôn dã, săn b.ắ.n trồng trọt, không ngại khổ cực.

 

Ta từng ngỡ rằng, gia đình ba người chúng ta sẽ mãi sống cuộc đời yên ấm ấy.

 

Nhưng hai tháng trước, Lư Viễn Chu bỗng nhận được thư nhà.

 

Hôm ấy, hắn bỏ ra số bạc lớn mua một con tuấn mã.

 

Ta đuổi theo hắn suốt ba dặm, hắn cũng chẳng buồn ngoảnh lại lấy một lần.

 

Ta cho rằng trong nhà có biến, hắn bất đắc dĩ mới rời đi.

 

Về sau ta mới hay, hắn lưu lại nơi ta, cùng ta thành thân con, chẳng qua chỉ là để lánh nạn.

 

Hắn khinh địch hiếu chiến, khiến hai vạn binh sĩ bỏ mạng.

 

Nếu quay về kinh, tiên đế ắt sẽ truy tội.

 

Cho nên khi ấy, hắn chọn giả chết, ẩn danh nương nhờ nhà ta.

 

Mãi đến khi tiên đế băng hà, thái tử đăng cơ, triều cục ổn định, không còn ai truy xét tội cũ, hắn liền vô tình rũ áo hồi kinh.

 

Về phần mẹ con ta, trong mắt hắn chẳng khác gì giày rách áo cũ.

 

Sau khi hồi kinh, Lư Viễn Chu vẫn như xưa: làm quan, hưởng phúc, kết hôn cùng Quận chúa.

 

Không một ai biết hắn từng thành thân, từng có thê tử và con cái ở Đài Thành.

 

Cho đến khi ta dẫn Lư Nghĩa tới kinh thành.

 

Lư Viễn Chu sợ danh tiếng bị hủy, liền bịa chuyện với thế nhân, rằng ta uy h.i.ế.p hắn thành thân, giam cầm hắn nơi thôn dã.

 

Chính vì những chuyện ấy, mà suốt hai mươi năm nơi kinh thành, ta chẳng khác nào trò cười cho thiên hạ.

 

Những ngày tháng bị giam trong hậu viện Hầu phủ, nơi ta có thể đặt chân tới, chỉ là một góc sân nhỏ hẹp.

 

Hễ ta bước ra khỏi cửa, lập tức có ma ma đến đánh mắng, đuổi ta quay về.

 

Cuộc sống khốn khổ, đông lạnh hạ nóng, ba bữa không đủ ăn.

 

Ta cắn răng chịu đựng hai mươi năm, chỉ mong có ngày được gặp lại Lư Viễn Chu một lần, cùng phụ tử bọn họ ăn bữa cơm, ôn lại đôi chút tháng năm xưa cũ ở Đài Thành.

 

Thế nhưng đến lúc thân xác mục rữa, hồn phách tiêu tan, ta vẫn chẳng chờ được.

 

May thay, ông trời thương xót, cho ta làm lại một lần nữa.

 

Đời này, ta không chỉ vì bản thân mà sống, mà còn phải sống cho thật đàng hoàng, thật kiêu hãnh.

 

Phố xá kinh thành phồn hoa náo nhiệt.

 

Chỉ tiếc đời trước, lúc ta mới tới đây, tâm tư chỉ nghĩ đến Lư Viễn Chu, chưa từng ngẩng đầu nhìn kỹ.

 

Về sau bị giam trong tiểu viện, cũng chẳng còn cơ hội bước chân ra ngoài.

 

Lần này, ta muốn dạo một vòng, nhìn cho rõ nơi phồn hoa này, sau đó sẽ quay về núi Nhai, sống lại những ngày cũ của ta.

 

Ta tìm một khách điếm, định sáng mai lên đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thế nhưng chưa tới canh năm, đã có người gõ cửa phòng.

 

Kẻ đó mặc y phục nhăn nhúm, vẻ mặt do dự:

 

“Xin hỏi… cô nương có phải là Tô Du ở núi Nhai không?”

 

Ngữ âm kia, đúng là giọng quê hương ta.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Ta đã tìm cô nương hai ngày rồi. Nghe nói hôm qua cô còn quỳ ở cửa phủ Uy Viễn Hầu, nhưng lúc ta đến thì cô đã rời đi. May mà hôm nay tìm được.”

 

Hắn đưa cho ta một phong thư, rồi vội vàng rời đi.

 

Ta mở thư ra, nhất thời khí huyết dồn lên đỉnh đầu.

 

Là thư do đường huynh ta gửi.

 

Hỏi ta sống ở kinh thành thế nào, đã gặp lại Lư Viễn Chu hay chưa.

 

Từ nhỏ, ta mồ côi cha mẹ, được đại bá cùng đường huynh nuôi lớn.

 

Lúc rời khỏi núi Nhai, ta còn để lại ngôi nhà cho đường đệ, để hắn khỏi phải tốn tiền dựng nhà mới.

 

Thế mà trong thư, đường huynh nói:

 

Ngôi nhà của ta bị người ta cố tình phóng hỏa, cháy sạch không còn thứ gì.

 

Hôm ấy, đường đệ đang ngủ bên trong, tuy thoát nạn, nhưng bị xà nhà đập gãy chân, cả đời này e là không thể đi lại như người thường.

 

Đường huynh dặn ta ở kinh thành phải cẩn thận Lư Viễn Chu, bởi huynh ấy hoài nghi kẻ phóng hỏa chính là hắn.

 

Ta ngồi phịch xuống ghế, đầu óc choáng váng.

 

Đời trước vào ngày này, ta đã bị đưa vào phủ Uy Viễn Hầu, nên chưa từng nhận được bức thư này.

 

Cho đến lúc chết, ta cũng không hề biết quê nhà đã xảy ra đại sự như vậy.

 

Vì muốn xóa sạch vết tích từng sống ở núi Nhai, Lư Viễn Chu vậy mà dám phóng hỏa thiêu rụi nhà ta.

 

Nếu khi ấy ta không cùng Lư Nghĩa tới kinh thành?

 

Hắn nửa đêm phóng hỏa, rõ ràng là muốn mẹ con ta cùng c.h.ế.t cháy trong đó.

 

Đêm ấy, ta mộng một giấc mộng quỷ quái dị thường, cảnh tượng hỗn loạn, nghẹt thở khó chịu.

 

Bừng tỉnh khỏi mộng, ta bỗng nhớ đến chuyện năm Thiên Khải thứ năm, ngày mùng hai tháng Hai – ngày sinh thần của Lư Nghĩa.

 

Khi ấy, nó đến gặp ta, thân mặc tang phục.

 

Ta hỏi, để tang cho ai?

 

Nó đáp, là Thái hậu.

 

Thái hậu vốn không phải thân mẫu của đương kim Thánh thượng, hai người như nước với lửa, tranh đấu mười mấy năm trời.

 

Cuộc đấu ấy, dài dằng dặc.

 

Hai vị hoàng tử do Thái hậu sinh, một người phát điên, một người c.h.ế.t yểu.

 

Còn Thánh thượng bị trọng thương, về sau không thể hành phòng.

 

Song cuối cùng, người bại vẫn là Thái hậu, vì bà c.h.ế.t trước Thánh thượng.

 

Nghe nói là bệnh lâu ngày không khỏi, nằm liệt nửa năm, đến ngày mùng hai tháng Hai năm sau thì băng hà.

 

Thái hậu vừa mất, Thánh thượng liền nắm quyền triệt để.

 

Nhưng hắn lại chẳng phải minh quân gì – đối ngoại thì bất tài, đối nội thì hung bạo.

 

Vì không thể hành phòng, nên tính tình vặn vẹo, thường xuyên hành hạ phi tần hậu cung đến chết.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com