Đại Chu thịnh thế, từ tay hắn mà chững lại, dần rơi vào suy bại.
Thế nhưng, vận nước suy vi chẳng hề ảnh hưởng tới Lư Viễn Chu.
Hắn là thân tín bên cạnh Thánh thượng, cả đời trước cho đến lúc ta chết, phủ Uy Viễn Hầu vẫn rực rỡ huy hoàng, phú quý tột đỉnh.
Những điều này, đều là do ta cất lời van nài, Lư Nghĩa mới chịu nói cho ta biết.
Mỗi năm nó đến gặp ta một đến hai lần, có khi chỉ nói dăm ba câu, có khi tâm tình tốt thì kể thêm ít chuyện triều đình.
Đời này…
Ta chợt ngồi bật dậy, ôm chăn nhìn ra ánh trăng lờ mờ ngoài cửa sổ.
Nếu Thái hậu chưa từng c.h.ế.t thì sao?
Bà không chết, chẳng phải có thể tiếp tục kiềm chế Thánh thượng?
Lư Viễn Chu cũng không thể tự do như đời trước.
Nếu không những không chết…
Mà kẻ c.h.ế.t lại là Thánh thượng thì sao?
Ý nghĩ ấy vừa nảy lên, tim ta liền đập thình thịch không ngừng.
Nhưng lấy thân phận hiện tại của ta, muốn gặp được Thái hậu, chẳng khác nào hái sao trên trời.
Chỉ còn sáu tháng…
Ta phải làm thế nào đây?
Ta âm thầm tránh tai mắt của Lư Viễn Chu, rong ruổi khắp kinh thành mấy ngày, rốt cuộc cũng tìm được một hiệu thuốc tên là Đồng An Đường.
Hiệu thuốc này do phủ Hàn Quốc công mở, chuyên điều chế thuốc dâng vào hậu cung.
Ta là người núi Nhai, nơi ấy người người đều biết hái thuốc, luyện thuốc – ấy là kế sinh nhai của chúng ta.
Cũng chính nhờ bản lĩnh ấy, ta mới có thể cứu sống Lư Viễn Chu năm xưa.
Một ngày sau, ta bước chân vào Đồng An Đường, trở thành dược sư của họ.
Chuyện điều chế thuốc vốn rất công phu.
Cùng là một loại dược liệu, nhưng cách sao tẩm, chưng luyện, độ tinh xảo của từng khâu chế biến đều ảnh hưởng đến hiệu quả thuốc.
Thậm chí có thể khiến dược tính giảm đi phân nửa.
Vì vậy, cùng một phương thuốc, có người uống một thang là khỏi, có kẻ uống bảy thang vẫn không thấy chuyển biến.
Nhờ ta, việc buôn bán của Đồng An Đường ngày càng khởi sắc, ta cũng dần đứng vững tại đây.
“Tô sư phụ!”
Tiểu nhị Vương Lộc hấp tấp chạy vào hậu viện tìm ta, vẻ mặt có phần do dự:
“Có khách nhân tới quầy, muốn đặt một mẻ phụ tử, người có thể chế được không?”
Phụ tử cực độc, quá trình chế luyện vô cùng phức tạp gian nan.
Muốn triệt để khử hết độc tính, cần công phu và nhãn lực của một đại phu tay nghề thượng hạng.
“Người ấy mang giày quân,…” Vương Lộc hạ giọng nói nhỏ, “Nếu nhận được đơn này, sau này việc buôn bán của chúng ta nhất định càng thêm thuận lợi. Lúc đó sư phụ cũng là đại công thần, Nhị gia nhất định sẽ có thưởng.”
Nhị gia, chính là Cố Nhị gia của phủ Hàn Quốc công — Cố Cảnh Chi.
Hắn phụ trách mọi việc trong ngoài của phủ, nhưng từ khi ta đến đây đã hai tháng, vẫn chưa từng gặp mặt.
Tất cả đều do chưởng quầy đến phủ hồi bẩm.
“Được!”
Ta gật đầu.
“Bảo họ hai mươi ngày sau đến lấy thuốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương Lộc mừng rỡ ra mặt, hí hửng quay về tiếp khách.
Còn ta bắt đầu chuẩn bị.
Phụ tử chế luyện vô cùng tinh vi, trước tiên phải rửa sạch mười hai lần bằng nước suối trong, sau đó ngâm suốt mười bốn ngày, rồi dùng trấu và rơm thô hầm lửa nhỏ đủ mười hai canh giờ.
Suốt quá trình không được rời đi, không được dứt lửa.
Sau khi tắt lửa, phải gõ lên để nghe âm thanh, phân biệt độc tính còn sót lại trong phụ tử.
Chỉ riêng bước này, nếu không phải là đại phu có kinh nghiệm lâu năm, tuyệt đối không dám làm.
Chỉ cần phán đoán sai, độc tính còn tồn tại, hậu quả khôn lường.
Kế tiếp, phải thái lát thật mỏng, rồi đem hấp suốt một ngày một đêm.
Đợi đến khi hong khô, mới có thể nhập vào phương thuốc.
Hai mươi ngày sau, ta giao đợt thuốc đầu tiên.
Buổi chiều đang chuẩn bị mẻ thứ hai, thì Cố Cảnh Chi đến.
Hắn vận một chiếc trường sam màu xanh sẫm, bước đi dứt khoát, toàn thân toát lên sát khí lạnh lẽo.
Khí thế ấy hoàn toàn khác xa cái danh hiệu “Cố Nhị đầu gỗ” trong lời đồn.
Nghe nói, Cố Cảnh Chi tính tình cô độc cố chấp, người trong kinh đều truyền nhau rằng hắn lạnh lùng tàn nhẫn, ít lời khó gần.
Lúc đối mặt với hắn, ta không khỏi có phần căng thẳng.
Hắn đứng trước lò thuốc của ta, hồi lâu chẳng nói chẳng rằng, cũng không rời đi.
Ta nhịn không được, ngẩng đầu nhìn hắn, lại phát hiện sắc mặt hắn ửng hồng khác lạ.
“Cố Nhị gia, lò đang nóng, ngài có muốn đứng xa ra một chút không?” – ta khẽ nói.
Hắn không nhúc nhích, chỉ thu lại vẻ mặt, giọng trầm thấp vang lên:
“Thuốc phụ tử giao cho Quách lão tướng quân là do nàng chế?”
Ta đáp: “Vâng.”
Cố Cảnh Chi lấy ra một chiếc hầu bao đựng hai mươi lượng bạc, đưa cho ta.
“Quách lão tướng quân bảo ta thay ông ấy chuyển cho nàng, nói rằng phụ tử của nàng là loại tốt nhất mà ông ấy từng thấy.”
Điều ấy, ta cũng chẳng lấy làm lạ.
Trong kinh thành này, sợ rằng chưa ai vượt được ta về tay nghề luyện dược.
“Đa tạ.”
Ta bình thản nhận lấy hầu bao.
Cố Cảnh Chi xoay người toan rời đi, nhưng đi được vài bước lại đột ngột quay đầu.
“Nàng biết giải độc chứ?” – hắn hỏi.
Ta khựng lại một thoáng.
Hắn làm sao biết ta tinh thông giải độc?
Hắn trầm ngâm một khắc, rồi nói:
“Đêm nay, giờ Hợi, ta sẽ đến tìm nàng.”
Ta bước theo sau Cố Cảnh Chi, đi trong con hẻm vắng không một bóng người.
Cố Cảnh Chi thân hình cao lớn, bước chân lại gấp gáp, đi được một đoạn, phát hiện ta chưa theo kịp, liền dừng lại chờ.
Dọc đường, hắn không nói một lời.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mãi đến khi vào một tiểu viện, trong viện có ánh đèn sáng, đại sảnh có một nam tử trẻ tuổi đang ngồi.
Người nọ vóc dáng gầy gò, nửa khuôn mặt che bằng một lớp lụa mỏng, nên ta chẳng nhìn rõ dung nhan.