Hắn tới tìm ta, là do Quách lão tướng quân tiến cử.
Dù hắn không nói rõ chuyện gì, nhưng ta thừa hiểu: mời ta vào cung, hoặc là để luyện thuốc, hoặc là để chế độc.
Ta theo hắn, vừa định lên xe ngựa, liền trông thấy bên kia con phố, có một người đang đứng.
Tay buông bên người, ánh mắt như đao, lặng lẽ nhìn ta — chính là Cố Cảnh Chi.
Ta vẫn bước qua đường, đi đến trước mặt hắn, khẽ cúi người hành lễ:
“Những ngày qua, đa tạ Nhị gia đã ưu ái. Nếu ta còn có thể trở ra khỏi cung, nhất định sẽ đích thân đến cảm tạ.”
Cố Cảnh Chi không nói gì, chỉ đưa cho ta một cây trâm.
“Trâm này có dụng ý, xoay nhẹ sẽ lộ ra cơ quan, bên trong là vũ khí. Tặng nàng.”
Ta cầm lấy, ngỡ ngàng nhìn hắn.
“Bảo trọng.”
Hắn hơi gật đầu, xoay người rời đi.
Lưu công công nhìn theo bóng lưng Cố Cảnh Chi, mỉm cười nói với ta:
“Tô sư phụ có thể lọt vào mắt Nhị gia, trên đời này quả là hiếm có đấy.”
Ta lọt vào mắt hắn ư?
Từ đầu đến cuối, lời hắn nói với ta e rằng không quá hai mươi câu.
Trên đường vào cung, Lưu công công nói với ta:
“Nhị gia ấy mà, thông minh nhưng rất cố chấp. Hồi mười lăm mười sáu, từng gặp một cô nương ở núi Ma Đương. Về sau tìm khắp Tây Bắc mà chẳng thấy tung tích, từ đó đến nay không chịu thành thân nữa.”
Chuyện này… quả thật là việc hắn có thể làm.
Chẳng chừng… người ta vốn chẳng hay biết có người từng vì mình mà tìm kiếm, vậy mà hắn lại vì một đoạn duyên phận vô định ấy mà cô độc cả đời.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đúng là… có chút ngốc thật.
Ta tiến vào Từ Ninh Cung, rốt cuộc cũng diện kiến được Thái hậu.
Ngay khoảnh khắc trông thấy người, ta liền hiểu ra — bà không phải mang trọng bệnh, mà là trúng độc.
“Là một loại độc dược mãn tính.”
Vậy nên đời trước, Thái hậu không phải vì bệnh mà mất, mà là do trúng độc lâu ngày.
Thái hậu thở dài:
“Ngươi là người dưới tay Cảnh Chi, hắn cùng Quách lão tướng quân đều tín nhiệm ngươi, ai gia… cũng tin. Mạng của ai gia, giao cho ngươi.”
Lòng ta thoáng chấn động — một người có địa vị như Thái hậu trong cung mà lại lâm vào cảnh như thế.
“Xin nương nương yên tâm. Dân phụ nhất định dốc toàn lực, không để người thất vọng.”
Thái hậu gật đầu đầy nghiêm trọng:
“Ai gia không thể chết. Có phải nhẫn, cũng phải nhẫn để c.h.ế.t sau hắn.”
Đời trước, sau khi Thái hậu mất, Thánh thượng càng thêm điên loạn, người c.h.ế.t trong hậu cung ngày một nhiều.
Triều cục rối ren ra sao, ta không rõ.
Chỉ biết, Lư Viễn Chu vẫn ung dung tự tại, như cá gặp nước.
Ra khỏi nội điện, ta liền bắt tay vào chuẩn bị thuốc giải.
Ba ngày liên tiếp, Thái hậu dùng thuốc, đến ngày thứ ba liền nôn ra một vũng huyết đen, tinh thần bớt mỏi mệt đi nhiều.
“Ai gia thấy… n.g.ự.c không còn như bị lửa thiêu nữa.” — Thái hậu nói.
Người trong Từ Ninh Cung ai nấy đều mừng đến rơi lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cứu được Thái hậu, chẳng khác nào cứu lấy mạng sống của chính họ.
“Đều nhờ có Tô Du. Mạng này của ai gia xem như được nhặt về. Ngươi là ân nhân cứu mạng của ai gia.”
Ta cúi mình đáp:
“Thần nữ không dám nhận.”
Thái hậu hồi phục rất nhanh, nhưng việc che giấu tình trạng thực sự khỏi mắt các ngự y hằng ngày vào chẩn mạch, quả thật tốn không ít công phu.
Thánh thượng cũng thường xuyên lui tới Từ Ninh Cung, mỗi lần đến là mỗi lần chẳng buồn giấu diếm — trên nét mặt hắn hiện rõ mong muốn Thái hậu lập tức băng hà, không cần che đậy.
Hiện tại, chuyện hệ trọng nhất chính là:
Tuyệt đối không để Thánh thượng phát hiện Thái hậu đã được giải độc, phải tranh thủ từng ngày, để người có thời gian chuẩn bị.
Cố Cảnh Chi đột ngột đến Từ Ninh Cung.
Thái hậu gọi hắn cùng ngắm tuyết, ta cũng theo hầu bên cạnh.
Tuyết trong cung không có gì đặc biệt — ngói son tuyết trắng, sao sánh được với cảnh tuyết ở núi Nhai?
Thái hậu thuở trẻ cũng từng ở Tây Bắc, hẳn cảnh này chẳng thể khiến bà động lòng.
Vậy nên, nói là thưởng tuyết, kỳ thực chẳng vì tuyết.
Cố Cảnh Chi cũng chẳng thưởng tuyết gì cả, chỉ dùng mũi giày khẽ gạt tuyết dưới đất, lúc thì nhìn ta một cái, lúc lại liếc ta một cái.
Thái hậu chẳng thấy vẻ mặt hắn, chỉ khẽ hỏi, giọng ngậm bi ai:
“Đêm Tần Vương rời đi, tuyết có lớn thế này không?”
Tần Vương, là tiểu hoàng tử của Thái hậu.
Về sau ta mới biết, Cố Cảnh Chi, Tần Vương và Tấn Vương từng là hảo bằng hữu.
Đáng tiếc…
Chín năm trước, Tần Vương say rượu, c.h.ế.t rét nơi ngoại thành.
Lúc được tìm thấy, thân thể đã cứng đờ.
Còn Tấn Vương, phát điên đã mười năm, bị giam trong phủ, chưa từng bước ra cửa lần nào.
“Lớn hơn hôm nay,” — Cố Cảnh Chi đáp, thanh âm như từ nơi xa xăm vọng lại.
“Lạnh hơn nhiều.”
Ta nhìn sang hắn — thần sắc hắn phảng phất vẻ tang thương.
Đây là lần đầu tiên ta thấy cảm xúc hiện rõ trên gương mặt hắn.
Cố Cảnh Chi không lưu lại lâu, Thái hậu sai ta tiễn hắn ra ngoài.
Hắn dừng trước cửa, ánh mắt lướt qua cây trâm cài trên tóc ta — chính là vật hắn từng tặng.
Khóe môi khẽ cong:
“Ta đi đây.”
Giọng nói nhẹ nhàng, “Nàng quay về đi.”
Ta dường như đã dần nắm rõ tính khí hắn, cũng chẳng hỏi gì thêm, ngoan ngoãn lui về phía trong Từ Ninh Cung dưới ánh nhìn của hắn.
Chờ ta quay đi, hắn mới sải bước rời khỏi.
Ta bỗng cảm thấy hắn rất đáng yêu — mang theo thứ đơn thuần và cố chấp của một đứa trẻ chưa nhiễm bụi trần.
Ta đứng nhìn bóng lưng hắn dần xa, rồi xoay người trở về.
Không ngờ sau lưng đau nhói — trước mắt tối sầm, ta mất đi tri giác.
Tỉnh lại lần nữa, xung quanh tối đen như mực.
Ta gọi vài tiếng, chỉ có tiếng vang trống rỗng, ngoài ra không còn âm thanh nào — một mảnh c.h.ế.t lặng.