Tô Du, Ta Muốn Cưới Nàng!

Chương 6



Ta lần mò theo vách tường — mặt đất ẩm lạnh, lối đi hẹp đến mức chỉ đủ một người bước.

 

Chưa đến mười bước, đã chạm vào bức tường chắn trước mặt.

 

Lòng ta trầm xuống — nơi này, tựa như… mộ đạo.

 

Cả trước lẫn sau đều bị bịt kín, lại nằm dưới đất.

 

Nghĩa là — ta đã bị người ta sống chôn tại đây.

 

Ta tiếp tục mò mẫm tìm lối thoát, hai tay bị đất khô mài đến m.á.u chảy đầm đìa, cuối cùng kiệt sức ngồi bệt dưới đất.

 

Tình hình hiện tại, e rằng… không ai đến cứu ta.

 

Thái hậu đã phải dốc toàn lực đối phó với Thánh thượng, không còn tâm trí để quản đến ta.

 

Còn những người khác…

 

Căn bản không có.

 

Không rõ đã qua bao lâu — chỉ biết cảm giác như đã vài canh giờ, lại như đã mấy ngày.

 

Ta cảm thấy mình sắp c.h.ế.t — giống hệt cảm giác năm xưa lúc ta tắt thở.

 

Bốn phía vẫn tĩnh lặng c.h.ế.t chóc, ta tựa lưng vào tường, từng con chuột kêu soàn soạt chạy qua sát bên tay.

 

Trong cơn mê man hỗn độn, bất chợt trên đỉnh đầu vang lên tiếng đất rơi rào rào, ngay sau đó, một luồng sáng từ phía trên chiếu xuống.

 

Có người đến gần, ôm lấy vai ta:

 

“Tô Du!”

 

Ta mở choàng mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn rõ người tới, vui mừng khôn xiết:

 

“Cố Nhị gia?”

 

“Là ta.”

 

Hắn thở phào nhẹ nhõm, bế ngang lấy ta:

 

“Ta đưa nàng ra ngoài.”

 

“Đa tạ.”

 

Ta nhìn hắn, vành mắt đỏ hoe, suýt nữa rơi lệ.

 

Không gì có thể sánh được cảm giác sống sót sau cơn tuyệt lộ.

 

Ta ngủ một đêm yên ổn, lúc tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trong một gian nhà nhỏ làm bằng tre, Cố Cảnh Chi ngồi không xa bên giường, tay lật sách, vẻ mặt nghiêm cẩn chuyên chú.

 

Thật lòng mà nói, ta không ngờ người cứu mình lại là Cố Cảnh Chi.

 

Nhưng khi trông thấy hắn, lại cảm thấy điều ấy… cũng không hề bất ngờ.

 

“Tỉnh rồi?”

 

Cố Cảnh Chi bước tới, cúi mình quan sát ta:

 

“Có chỗ nào khó chịu không? Đại phu nói nàng không bị thương, nhưng đói rét suốt bốn ngày, thân thể vẫn cần tĩnh dưỡng.”

 

Thì ra, ta bị giam dưới hầm tối ấy đến bốn ngày!

 

“Cố Nhị gia, rốt cuộc ta bị nhốt ở đâu?”

 

Cố Cảnh Chi đỡ ta ngồi dậy, đưa cho ta một chén nước:

 

“Bị giam trong giếng cạn của Ngọc Hà Hiên. Nơi đó vốn là một mật đạo, sau này bị người ta cố ý phong kín.”

 

Thì ra là vậy.

 

Cố Cảnh Chi lại nói, sau khi ta mất tích, Thái hậu cho người tìm suốt hai ngày, không thấy tung tích, mới âm thầm cho hắn vào cung điều tra.

 

Hỏi thăm một lượt, không ai thấy kẻ khả nghi ra khỏi cung, cho nên họ khẳng định ta vẫn còn trong hoàng cung.

 

Mà nơi có thể giấu người trong hậu cung… lại quá nhiều.

 

Cố Cảnh Chi lại mất thêm hai ngày mới tìm được ta.

 

“Cố Nhị gia, ta thực lòng cảm tạ ngài.”

 

Tay hắn đang cầm chén trà thoáng khựng lại, bỗng thản nhiên nói:

 

“Khi nàng ngủ, đã nói mớ không ít.”

 

“A?”

 

Ta nhất thời luống cuống:

 

“Ta… ta đã nói gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Khó nghe lắm.”

 

Hắn nhét chén trà vào tay ta, mặt không đổi sắc.

 

…Nói mớ còn phân tốt xấu sao?

 

Lúc ta còn đang say giấc, Cố Cảnh Chi đã rời khỏi căn nhà tre một chuyến.

 

Vì sao ta biết hắn từng ra ngoài?

 

Bởi y phục hắn có vết bụi, giày dính bùn đất chưa khô.

 

Ta hỏi hắn đi đâu.

 

Hắn lầm lì đáp:

 

“Giao thủ một trận, chuyện nhỏ thôi.”

 

“Với ai?”

 

“Lư Viễn Chu.”

 

Vừa lau kiếm, hắn vừa lặng lẽ ngước mắt, như thể đang lén quan sát phản ứng của ta.

 

“Ta đánh hắn, sao nàng chẳng nói gì?”

 

Ta rời giường, bước tới trước mặt hắn, lặng lẽ nhìn một lúc, thấy hắn không hề bị thương, mới khẽ thở phào:

 

“Ta sợ… ngài bị thương.”

 

Cố Cảnh Chi khẽ kéo khóe môi, lộ ra biểu cảm muốn cười lại như không, vô cùng kỳ quặc.

 

“Nhị gia muốn nói gì?”

 

“Ta đi nấu cơm cho nàng.”

 

Hắn bất ngờ đứng dậy, bước ra cửa, bước chân nhẹ tênh như đang vui vẻ.

 

Nhưng rồi đột ngột quay đầu lại, dừng nơi ngưỡng cửa, ánh mắt dừng lại nơi trâm cài tóc ta:

 

“Ta đánh hắn, sao có thể bị thương chứ!”

 

Biểu cảm kia…

 

Ta dở khóc dở cười.

 

Nghỉ ngơi thêm hai ngày, ta quay lại cung.

 

Thái hậu gầy đi thấy rõ. Vừa trông thấy ta bình an, người mới nhẹ nhõm thở dài:

 

“Nếu ngươi gặp chuyện trong cung, ai gia hối hận suốt đời.”

 

“Là thần nữ sơ suất, mới để người khác thừa cơ.”

 

Ta tự nhắc mình — từ nay về sau, không thể hành động một mình, dù chỉ nửa bước.

 

“Hai ngày nay, ai gia đã tra được không ít việc. Tô Du, ngươi có từng nghĩ tới vì sao năm xưa trận Thường Lan Bình khiến Lư Viễn Chu bị mai phục, tổn thất hai vạn binh mã?”

 

Ta sững người.

 

Vì đó cũng là nỗi nghi ngờ trong lòng ta bao năm nay.

 

“Thần nữ từng thấy rất kỳ lạ. Bởi vì núi Nhai hiểm trở, là vùng hẻo lánh, người Bắc Mạc hiếm khi đi qua. Sao có thể bố trí mai phục nơi đó?”

 

Hơn nữa, vết thương trên người Lư Viễn Chu lúc ấy cũng khiến ta trăn trở.

 

Những vết c.h.é.m kia, rõ ràng không giống vết c.h.é.m do đao cong của Bắc Mạc gây nên, mà rất giống với đại đao của quân Đại Chu.

 

Nhưng mỗi lần nghĩ tới, ta lại vội gạt đi — bởi quá hoang đường.

 

“Là cố ý. Họ muốn thanh trừng nội bộ. Hai vạn binh mã đó, cùng vị Tả tướng quân đi theo, toàn bộ đều là thân binh của Tần Vương.”

 

Ta nghẹn lời — thì ra trực giác của ta không sai.

 

“Vậy thương tích của Lư Viễn Chu…”

 

“Là sau khi quân ta phát hiện mình bị đưa vào bẫy, muốn g.i.ế.c hắn diệt khẩu. Hắn tưởng có thể toàn thân thoái lui, ai ngờ lại suýt mất mạng.”

 

Điên cuồng!

 

Thánh thượng cùng Lư Viễn Chu, quả thật là những kẻ điên!

 

Vì diệt trừ chướng ngại, vậy mà dám hãm hại hai vạn sinh mạng!

 

Thái hậu nắm lấy tay ta, nghẹn ngào:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Ai gia chỉ còn hai đứa con — một chết, một điên…Tất cả đều do hắn hại!”

 

Bàn tay gầy guộc vỗ mạnh xuống bàn:

 

“Nếu hắn là một minh quân, ai gia cũng đành cam chịu…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com