Tô Du, Ta Muốn Cưới Nàng!

Chương 9: CỐ CẢNH CHI



Ta dắt tay con bé dạo một vòng khắp huyện thành, nó vui vẻ dùng hết tiền để mua cho ta một bộ váy áo.

 

“Bộ này đẹp lắm.”

 

Liên Nhi ghé tai ta thì thầm,

 

“Giống hệt y phục của vị thúc thúc đang đứng cạnh cửa kia. Cô cô mặc vào chắc chắn sẽ hợp lắm.”

 

“Thúc thúc nào?”

 

Ta vừa cười vừa quay đầu nhìn — rồi sững người.

 

“Cố Nhị gia?”

 

Cố Cảnh Chi bước tới, chân nhẹ như gió.

 

Ta hỏi hắn:

 

“Nhị gia đến Đài Thành công tác ư?”

 

Hắn lắc đầu:

 

“Mọi chuyện ở kinh thành đã xử lý xong, ta đến tìm nàng.”

 

“Tìm ta?”

 

Hắn gật đầu:

 

“Ta không còn nơi nào để đi nữa.”

 

“Rồi sao nữa?”

 

“Ta muốn cưới nàng.”

 

Hắn đưa ta một cái túi.

 

“Toàn bộ gia sản của ta, đều đưa nàng.”

 

Ta không dám nhận, cũng không kịp phản ứng.

 

Câu nói kia, khiến ta c.h.ế.t trân tại chỗ.

 

“Không được sao?”

 

Hắn nhìn ta, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói:

 

“Vậy thì… gả cho nàng cũng được. Không thì làm phu xe cho nàng nhé?”

 

Ta nhất thời nghẹn lời.

 

Với Cố Cảnh Chi, cảm xúc của ta quá mức phức tạp.

 

Phức tạp đến nỗi… chính ta cũng không rõ lòng mình.

 

Ta hỏi hắn vì sao lại như vậy.

 

Rõ ràng ta và hắn không thân thiết bao nhiêu.

 

Tình cảm của hắn dành cho ta… sao có thể sâu đậm đến thế?

 

Về sau, hắn mới nói với ta:

 

Năm hắn mười lăm tuổi, ở chân núi Ma Đương, hắn từng gặp ta một lần.

 

Khi đó ta còn giúp hắn giải độc.

 

“Ta nhớ rồi. Ngài chính là tên ngốc đen thui ấy, một mực đuổi theo ta hỏi lung tung?”

 

Cố Cảnh Chi nhíu mày, vẻ mặt hoang mang nhìn ta.

 

“Ngài thay đổi nhiều lắm, trắng hơn, cũng cao hơn.”

 

Hôm đó thật sự khiến ta sợ c.h.ế.t khiếp.

 

Ta vốn tưởng mình có lòng tốt cứu người, nào ngờ lại bị kẻ xấu bám theo.

 

Hắn một lúc thì hỏi ta có thể gả cho hắn không, một lúc lại hỏi nhà ta ở đâu.

 

Chẳng hiểu ta bị gì mà lại thật sự nói cho hắn biết chỗ ở.

 

Về đến nhà, đại bá ta biết chuyện liền cấm tiệt ta đặt chân đến núi Ma Đương nữa, sợ ta lại gặp phải kẻ ngốc ấy.

 

Ta nào ngờ, người ấy… lại chính là Cố Cảnh Chi.

 

[Ngoại truyện – Cố Cảnh Chi]

 

Từ nhỏ, ta đã bị gán cho cái danh hiệu “đầu gỗ”.

 

Ta không để tâm.

 

Người là đầu gỗ hay đầu heo, với ta mà nói… chẳng khác gì.

 

Khi ta mười ba, phụ thân chê ta phiền nhiễu, liền ném ta cho Quách lão tướng quân.

 

Từ đó về sau, ta sống luôn trong quân doanh Tây Bắc.

 

Năm mười lăm tuổi, Tấn vương cũng tới Tây Bắc.

 

Ta thường cùng hắn cưỡi ngựa rong chơi, khắp vùng quanh quân doanh đều từng đặt chân tới.

 

Một lần, dưới chân núi Ma Đương, ta gặp một cô nương.

 

Nàng cột hai b.í.m tóc đen nhánh, mắt sáng long lanh, khóe môi có lúm đồng tiền, nụ cười rất đẹp.

 

Nàng hái rất nhiều thảo dược, còn mang theo đầy trái cây, gùi sau lưng căng tròn.

 

Thấy tay ta bị trúng độc vì cỏ dại, nàng giúp ta bôi thuốc.

 

Ngón tay nàng mềm mềm, trên người còn có hương thơm dìu dịu.

 

Tấn vương hỏi ta:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi thích cô nương đó sao?”

 

Ta nói:

 

“Thích.”

 

Tấn vương cười nhạo ta:

 

“Ngươi còn chẳng biết tên người ta, đã nói thích rồi?”

 

Ta cũng không biết vì sao.

 

Chỉ cảm thấy… cô nương ấy rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ nữ tử nào ta từng gặp.

 

Ta nói với hắn:

 

“Ta muốn cưới nàng.”

 

Tấn vương bảo ta trước nên hỏi rõ nhà cửa, họ tên nàng, chờ có dịp lui tới vài lần, rồi hãy nhờ người đến dạm hỏi cũng chưa muộn.

 

Nhưng ta… lại đi hỏi thẳng nàng:

 

“Nàng có thể gả cho ta không?”

 

Nàng ném cho ta một quả táo, cười khúc khích, chạy như gió.

 

Ta đuổi theo hỏi nàng sống ở đâu, nàng đáp rằng:

 

“Ta ở núi Ma Đương, ở trong núi chờ ngươi.”

 

Ta thật sự đã lục tung cả núi Ma Đương, nhưng không sao tìm ra nàng.

 

Sau đó Tấn vương trúng độc, lúc tỉnh lúc mê.

 

Ta sợ hắn xảy ra chuyện, liền cùng hắn hồi kinh.

 

Về sau nữa, Tần vương qua đời, ta càng không thể rời đi, phải ở lại bảo vệ Tấn vương và Thái hậu.

 

Ta từng nghĩ, đời này chắc không còn cơ hội gặp lại nàng.

 

Nào ngờ hôm ấy, khi ta ghé vào một hiệu thuốc — nàng đang ngồi trong đó.

 

Vẫn là dáng vẻ năm xưa.

 

Chỉ có điều… ánh mắt không còn sáng trong như trước nữa.

 

Nàng không nhận ra ta.

 

Cũng chẳng sao.

 

Lần này, ta tuyệt không để lạc mất nàng thêm nữa.

 

Nàng không muốn gả ta cũng được — ta sẽ đi theo nàng.

 

Làm trâu, làm ngựa, làm khúc gỗ cũng cam lòng.

 

Nàng thật lợi hại.

 

Nàng đã cứu được Tấn vương, ta sớm biết chuyện này không làm khó được nàng.

 

Chỉ là… Lư Viễn Chu thật đáng ghét.

 

Cưới nàng rồi lại vứt bỏ nàng.

 

Nếu không phải nàng ngăn ta, e là ta đã sớm c.h.é.m hắn ra thành từng khúc.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Khi nàng ở hậu cung, ta thật lòng lo lắng.

 

Đêm nào cũng lên mái nhà ngồi canh chừng — bởi Thánh thượng xưa nay hiểm độc, ta và Tần vương, Tấn vương từng chịu nhiều thiệt thòi bởi hắn.

 

May thay…

 

Tô Du đã giúp ta hả được mối hận.

 

Nàng đích thân hạ độc Thánh thượng.

 

Vì chúng ta… mà ra tay báo thù.

 

Nàng thật tốt với ta.

 

Mọi chuyện xong xuôi, ta cuối cùng cũng có thể buông tay đánh cho Lư Viễn Chu một trận ra trò.

 

Khi hắn nói:

 

“Tô Du, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Nếu ngươi không rời đi, đừng trách ta vô tình!”

 

Ta đã nghĩ:

 

Ta còn chút chuyện phải làm ở kinh thành. Phụ thân ta không ưa ta, lại muốn mượn quan hệ với Tấn vương để kiếm lợi. Ta chẳng buồn đoái hoài.

 

Rồi ta đuổi theo nàng về núi Nhai.

 

Ta đã nói — về sau, ta sẽ luôn bên cạnh nàng.

 

Nàng gả cho ta cũng được, ta gả cho nàng cũng xong.

 

Làm trâu, làm ngựa, làm đầu gỗ cũng được.

 

Chỉ cần… có thể ở cạnh nàng.

 

Liên Nhi — cháu gái nàng, lén nói với ta:

 

“Cô cô với người khác không bao giờ cười, chỉ nói chuyện với Cố thúc thúc mới hay cười thôi. Cố thúc thúc có cơ hội cưới được mỹ nhân về nhà đó!”

 

Ta tin lời Liên Nhi — trẻ con không biết nói dối.

 

Dù cuối cùng không thể cưới được nàng… cũng không sao.

 

Bởi vì — mỗi ngày được ở bên nàng, với ta mà nói…

 

Đã là điều hạnh phúc nhất rồi.

 

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com