Không đợi ta trả lời, hắn đã túm lấy Lư Viễn Chu kéo đi.
“Cố Nhị ngốc! Ta biết ngươi đối với nàng không trong sáng gì mà! Ngươi dám g.i.ế.c ta? Ngươi không xứng g.i.ế.c ta!”
Ta đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn bóng Cố Cảnh Chi xa dần…
Chỉ thấy gió cuốn vạt áo hắn, sắc lạnh ngấm vào tim.
Sau khi Thánh thượng băng hà, triều đình rúng động, văn võ bá quan nhốn nháo, bởi hoàng vị không có người kế thừa.
Thái hậu đứng trên điện Kim Loan, mỉm cười nói:
“Ai nói thiên tử không có người kế vị? Ai gia nói có, tức là có!”
Lời vừa dứt, Tấn vương — người đã điên dại suốt mười năm — xuất hiện nơi đại điện.
Không hề điên dại, không hề thất thường, dáng vẻ nghiêm trang đường hoàng như năm xưa.
Ta nghiêng đầu nhìn về phía Cố Cảnh Chi, hắn mím môi, thấp giọng ghé tai ta nói:
“Là Tấn vương dặn ta không được nói với nàng, không thể trách ta.”
Ta dở khóc dở cười.
Tấn vương chính là vị công tử đêm ấy, người mà Cố Cảnh Chi đưa ta đến chữa độc.
Tốt rồi…
Hắn bình an vô sự — thật tốt.
Ta buông được một hơi dài, đêm ấy ngủ một giấc thật yên, từ lúc trời sẩm tối đến tận khi mặt trời lên cao quá đỉnh đầu.
Lưu công công thấy ta tỉnh dậy, cười nói:
“Thái hậu nương nương và Thánh thượng đã thúc gọi mấy lượt, chỉ đợi Tô sư phụ đến dùng bữa trưa.”
Ta bật cười đáp lời.
Tấn vương nhắc lại chuyện đêm ấy, cũng nhắc đến Cố Cảnh Chi:
“Kỳ thực trẫm thấy ngươi còn trẻ, trong lòng cũng có chút lo ngại. Nhưng tên Cố đầu gỗ kia lại cưỡng ép trẫm há miệng nhét thuốc, suýt nữa làm trẫm nghẹn chết.”
Ta kinh ngạc nhìn sang Cố Cảnh Chi.
Hắn cúi thấp mắt, vô cùng nghiêm túc:
“Hắn không tin nàng, nhưng ta tin.”
Ta bật cười:
“Đa tạ Nhị gia tin tưởng.”
Ta chẳng rõ Cố Cảnh Chi tin ta từ khi nào, vì sao tin — nhưng ta thật lòng cảm kích điều đó.
Qua hai ngày, ta gặp Thái hậu thỉnh cầu rời cung, hồi hương về núi Nhai.
Thái hậu cùng Thánh thượng đều muốn giữ ta ở lại, nhưng thấy ta quyết ý, cũng không cưỡng cầu thêm.
Thánh thượng sắc phong ta làm Lan Tâm Quận chúa, ban Đài Thành làm phong địa, thực ấp một ngàn hộ — đời sau vô ưu.
Ta tạ ơn, cáo biệt mọi người rồi rời khỏi hoàng cung.
Trên đường về Đồng An Đường, ta gặp lại Lư Viễn Chu cùng Lư Nghĩa.
Hắn toàn thân thương tích, đi đứng khập khiễng, dẫn theo Lư Nghĩa tiến về phía ta.
Nhìn bộ dạng hắn lúc này, quả thật là thê thảm.
Cố Cảnh Chi ra tay không hề lưu tình.
Cũng may, Lư Viễn Chu không bị g.i.ế.c thật.
Dù sao hắn là thế tử của Uy Viễn Hầu, cho dù là tân đế, muốn xử trí hắn cũng cần có danh nghĩa.
Lư Nghĩa lao về phía ta, miệng gọi vang:
“Mẫu thân, cuối cùng con cũng gặp được người rồi!”
Ta cúi đầu nhìn đứa trẻ đang ôm lấy eo mình, miệng cười gọi ta là “mẫu thân”, bất giác nhớ đến dáng vẻ của nó hai mươi năm sau.
Đời trước, nó là đích trưởng tử của Uy Viễn Hầu.
Còn đời này… nó chẳng còn gì cả.
Không biết nó sẽ oán ai đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có lẽ vẫn sẽ oán ta —
Bởi vì do ta, Lư Viễn Chu mới bị phế, gia tộc mất sạch, địa vị không còn.
Nhưng… những điều ấy, ta đã chẳng còn để tâm nữa.
“Lư Nghĩa à, mẫu thân của con là Quận chúa Nghi Hòa, đừng gọi nhầm, tránh khiến nàng ấy không vui.”
Lời này, là nó từng nói với ta.
Cũng là ta, từng tự tai nghe thấy.
Lư Nghĩa òa khóc:
“Mẫu thân, người không cần con và phụ thân nữa sao?”
“Không cần nữa.”
Ta xoa đầu nó, khẽ nói:
“Đi đi, về bên phụ thân ngươi. Đời này… đừng đến tìm ta nữa — dù còn sống hay đã chết.”
Ta đẩy Lư Nghĩa ra, nó khóc đến tan nát ruột gan.
Ta thoáng chạnh lòng.
Nhưng nhớ đến đời trước, nhớ đến ánh mắt nó nhìn ta như ô nhục… lòng ta lại lạnh đi.
Hôm ta rời kinh, tiết trời rất đẹp.
Người trong hiệu thuốc đều ra tiễn.
Ta đưa mắt tìm trong đám đông, nhưng chẳng thấy Cố Cảnh Chi đâu.
Từ sau khi ta nói muốn rời khỏi kinh thành, liền chưa từng gặp lại hắn.
Không biết… hắn có phải đang giận không?
“Chư vị bảo trọng. Có duyên sẽ tái ngộ!”
Ta đứng trên xe ngựa, ôm quyền hành lễ với mọi người.
Ngày hai mươi tháng Ba, trời ở Đài Thành vẫn còn rét.
Xe ngựa ta vừa vào thành, nha môn đã hay tin, huy động bách tính quỳ xuống nghênh đón ngoài phố — nhìn rất náo nhiệt, rất long trọng.
Ta áy náy trong lòng, vội bảo tất cả giải tán.
Không lưu lại Đài Thành, ta tiếp tục lên đường, một canh giờ sau về đến núi Nhai.
Mọi thứ giống hệt trong mộng.
Ta không kìm được, ôm lấy đại bá mẫu khóc một trận nghẹn ngào, đứt từng khúc ruột.
“Về rồi là tốt, về rồi là tốt.” — Đại bá mẫu nói.
Đường đệ ta, chân cũng đỡ hơn ta tưởng. Dù vẫn còn tập tễnh, nhưng đại phu nói nếu kiên trì điều dưỡng, hai năm nữa sẽ khá hơn rất nhiều.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Ta dựng nhà mới.
Đường đệ cũng đã thành thân, tân nương trẻ trung xinh đẹp, rất xứng đôi.
Đại tẩu lại mang thai.
Còn nữ nhi thứ hai của đường đệ, năm nay vừa bảy tuổi, cả ngày cứ quấn lấy ta, miệng gọi “cô cô” ngọt như mật.
“Cô cô ơi, con muốn lên huyện thành chơi. Tháng trước con hái được rất nhiều thảo dược, cô cô dẫn con đi bán nhé?”
Ta bị con bé làm ồn đến chịu không nổi, đành gật đầu đáp ứng.
Huyện thành đông vui náo nhiệt.
Bách tính không hay hoàng đế đã thay ngôi, nhưng ai nấy đều truyền miệng rằng thuế mùa thu được miễn, tân đế là một minh quân.
Ta ngồi trong tiệm thuốc, lặng lẽ nghe Liên Nhi mặc cả với tiểu nhị, trong lòng bỗng nảy ra ý định mở hiệu thuốc riêng.
Thảo dược ở núi Nhai tốt như thế, cớ gì ta không tự đứng ra làm?
Hơn nữa, doanh trại của Quách lão tướng quân cũng gần đây, nếu ta chia một phần việc buôn bán từ Đồng An Đường, hẳn cũng không khó.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Cô cô!” — Liên Nhi nhảy chân sáo chạy tới, khoe hầu bao trong tay.
“Một trăm hai mươi đồng! Cô cô, con muốn mua váy đẹp tặng người!”
“Cho ta ư?”
Liên Nhi gật đầu:
“Cô cô xinh đẹp như thế, tất nhiên phải mặc váy đẹp rồi! Người xem, mấy cô nương xinh đẹp trên phố ai cũng mặc đồ đẹp cả!”