Tơ Liễu Trước Gió

Chương 13



21

 

Trước khi Tể tướng bị giam vào ngục, chó cùng rứt giậu, đã khai ra vô số tham quan ô lại.

 

Trong đó bao gồm cả những việc làm phi pháp mà Lục Bách Hoàn bí mật thao túng – theo luật phải xử trảm.

 

Hoàng thượng nể công lao của lão Hầu gia, phán xử Lục Bách Hoàn bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp, vĩnh viễn không được hồi kinh.

 

Thánh chỉ vừa ban xuống, Lục Bách Hoàn như phát điên, chạy đến tìm Lục Đàm:

 

“Chúng ta cùng cha cùng mẹ, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Nếu ta đi rồi, Hầu phủ biết giao cho ai? Mẫu thân phải làm sao? Ai sẽ kế thừa tước vị?”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lục Đàm lạnh lùng nói:

 

“Ngươi đã làm mất hết mặt mũi của phụ thân, còn có mặt nhắc tới người sao? Phụ mẫu ta ân ái thâm tình, cùng nhau sinh hạ bốn người con, ta còn hai đệ đệ khác, ai cũng giống người hơn ngươi.”

 

Lục Bách Hoàn trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên bật cười điên loạn:

 

“Thì ra ngươi đang báo thù ta phải không?”

 

Lục Đàm điềm đạm hỏi lại:

 

“Báo thù ngươi vì điều gì?”

 

“Năm xưa chính ta mượn cớ thưởng cá, đẩy ngươi xuống nước, mới khiến bệnh tim tái phát, tiền đồ rạng rỡ tan tành.”

 

Nghe đến đây—

 

Ta không kìm được, lao ra khỏi bình phong, bóp chặt cổ hắn, gào lên:

 

“Ngươi điên rồi! Vì sao lại đẩy chàng!”

 

Lục Bách Hoàn hất ta ra, mắt đỏ ngầu:

 

“Chúng ta chỉ cách nhau một tuổi, nhưng ngươi lại đoạt hết hào quang của đích trưởng tử. Phụ mẫu cũng thiên vị ngươi. Ngươi chỉ cần viết vài bài luận là được mọi người tung hô, còn ta phải đứng giữa nắng ròng luyện ngựa, tập quyền…”

 

“Thậm chí ngươi vốn là một thai nhi c.h.ế.t yểu, vậy mà cũng được cứu sống. Dựa vào đâu ngươi lại có được mệnh số tốt như thế?”

 

Lục Bách Hoàn cười, nước mắt cũng trào ra:

 

“Quả nhiên báo ứng không sai. Ta hủy hoại cuộc đời ngươi, ngươi cũng hủy hoại cuộc đời ta.”

 

Ta giận đến cực điểm, nước mắt tràn mặt.

 

Lục Đàm dịu giọng dỗ dành ta thật lâu.

 

Đợi ta bình tâm lại, hắn mới quay sang Lục Bách Hoàn, lạnh giọng quát:

 

“Ngươi cho rằng, ngươi chỉ hủy hoại đời ta thôi sao?”

 

Lục Bách Hoàn khựng người.

 

Ánh mắt hắn rơi trên mặt ta, sắc đỏ trong đáy mắt điên cuồng cuộn trào.

 

Sau cùng, hắn khép chặt mắt, không nói gì thêm.

 

22

 

Ta từng rất thích mùa xuân dịu dàng.

 

Nhưng giờ lại mong nó mãi mãi đừng đến.

 

Bởi vì sinh thần của Lục Đàm rơi vào mùa xuân.

 

Càng gần tuổi ba mươi, dương khí trên người chàng càng yếu ớt.

 

Hơi thở của chàng lúc có lúc không, dù ngâm mình bao nhiêu lần trong dược thủy, thân thể vẫn lạnh lẽo như băng.

 

Không biết đã bao nhiêu lần, ta nửa đêm bừng tỉnh, người bên gối không còn hơi thở, tựa như một cỗ thi thể.

 

Ta phải ép sát tai vào n.g.ự.c chàng, chỉ khi nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt kia, trái tim mới buông lỏng đôi phần.

 

Sơn y từng nói, Lục Đàm vốn là người chết.

 

Hiện giờ, chàng chỉ là đang chậm rãi trở về điểm khởi đầu.

 

Điều duy nhất ta có thể làm, là cùng chàng đi nốt đoạn đường cuối cùng.

 

Ta chỉ mong chàng được vui vẻ.

 

Cho nên ta cũng phải vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thế nhưng Lục Đàm lại vạch trần lời dối trá ấy:

 

“Không được lén khóc.”

 

Sao chàng lại biết?

 

Ta đều đợi chàng ngủ say, mới trốn vào một góc vắng người mà âm thầm rơi lệ.

 

Chàng nhẹ giọng đáp:

 

“Ta nhìn thấy rồi. Mắt nàng sưng húp cả lên. Ta rất muốn ôm nàng, nhưng lại chẳng thể chạm đến, chỉ có thể vòng quanh giữa không trung, gấp đến độ xoay tròn.”

“Khai Vân của ta, sao lại khóc thương tâm như thế? Sau này nếu ta chết, nàng cũng sẽ khóc như vậy sao?”

 



 

Hồn phách chàng đôi khi xuất thể, báo hiệu thân thể đã đến cực hạn.

 

Sơn y đến tìm lão phu nhân:

 

“Đại gia dương thọ đã tận, có thể chuẩn bị âm thân.”

 

Thế là hỷ phục đỏ thắm, khăn trùm đầu, hỷ châu, đèn kết nến hoa lần lượt được đưa vào Bích Hồ cư.

 

Ngay cả sính lễ cũng đã chuẩn bị xong — mấy rương đầy vàng mã.

 

Chờ Lục Đàm chết, ta sẽ lập tức bái đường cùng t.h.i t.h.ể của chàng.

 

Khắp Bích Hồ cư ngập tràn một loại hỷ khí quỷ dị.

 

Ngay khi bước vào, Hoa Tuệ đã òa khóc.

 

Nàng run rẩy cầu xin ta:

 

“Tỷ, tỷ mau chạy đi! Người ta nói người sống kết âm thân sẽ bị trói cả đời, phần lớn còn chẳng có kết cục tốt...”

“Muội biết tỷ là vì muội mới đồng ý, muội nguyện tiếp tục làm thô sử trong phủ, tỷ nói với lão phu nhân không cưới nữa được không?”

 

Ta nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng.

 

“Tỷ từng vì muội, cũng từng vì chính bản thân mình, nhưng bây giờ thì khác rồi.”

 

Hoa Tuệ ngơ ngác nhìn ta.

 

Ta chỉ mỉm cười.

 

Ta sinh ra thấp hèn, ai cũng có thể giẫm đạp.

 

Còn Lục Đàm là con trời được ưu ái.

 

Nếu chàng không yểu mệnh, ta căn bản chẳng có tư cách bước vào cuộc đời chàng.

 

Ta yêu chàng.

 

Đây là cơ hội duy nhất để chúng ta thành thân.

 

Đi đến ngày hôm nay.

 

Ta không rõ là nên mừng hay nên buồn.

 

Còn ba ngày nữa là đến sinh thần của Lục Đàm.

 

Chàng tỉnh lại được rất ít thời gian.

 

Rõ ràng một khắc trước vẫn còn dịu dàng dỗ ta mặc hỷ phục, đội phượng quan.

 

Mà khi ta thật sự mặc xong, chàng đã chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Ta kiên nhẫn chờ chàng tỉnh lại. Chờ, rồi lại chờ, chẳng hay khi nào đã thiếp đi.

 

Lúc tỉnh dậy, tiếng gió nhẹ và nước chảy len vào tai.

 

Ta bừng tỉnh, phát hiện mình đang ở trên một chiếc thuyền.

 

“Tỷ! Tỷ, tỷ tỉnh rồi!”

 

Gương mặt lo lắng của Hoa Tuệ hiện ra trước mắt.

 

Nàng đã thay bỏ y phục nô tỳ, vừa khóc vừa cười:

 

“Tỷ! Là di thư của đại gia cứu tỷ đấy! Ngài ấy không chỉ cự tuyệt âm thân, còn bảo lão phu nhân thả muội ra khỏi phủ. Muội vừa mới lục trong hành lý của tỷ, phát hiện cả giấy tờ khế đất…”