Tơ Liễu Trước Gió

Chương 12



Tể tướng phủ lập tức đại loạn.

 

Hoa Tuệ nói với ta, mấy tỷ muội năm xưa trong phủ giờ đều đang tính đường lui cả.

 

Ta giật mình:

 

“Vô duyên vô cớ, sao Tể tướng lại phản quốc?”

 

“Là chuyện cũ mấy chục năm trước rồi, nghe nói có liên quan đến loạn phản tặc của tộc Di ở Tây Nam.”

 

Mang theo bao tâm sự, ta quay về Bích Hồ cư.

 

Lại bất ngờ gặp một người mà ta không nghĩ sẽ đến.

 

“Quận chúa?”

 

Sau kinh ngạc, ta vội vàng hành lễ.

 

Quận chúa nhìn ta từ đầu đến chân, đôi mắt trăng lưỡi liềm cong lên:

 

“Cô chính là cô nương hôm đó ở bên cạnh Lục Đàm tại hội đăng, đúng không?”

 

Ta khẽ gật đầu.

 

Nàng cười rồi khoác vai ta:

 

“Đừng lo, ta không đến để tranh giành Lục Đàm với cô đâu.”

 

Nàng thản nhiên nói:

 

“Thực ra hôm đó ở tửu lâu, huynh ấy đã nói rõ trong lòng chỉ có một mình cô. Chỉ là ta không cam lòng, nên mới níu kéo phụ mẫu đến cầu hôn…”

 

Nàng xua tay:

 

“Ây dà, thôi bỏ đi, ai mà chẳng từng làm vài chuyện mất mặt khi còn trẻ. Hôm nay ta đến để xin lỗi cô, cô không được giận ta đấy nhé.”

 

Ta giật mình:

 

“Không dám, thần thiếp không dám… ta…”

 

Ta vội đổi chủ đề:

 

“Vậy lần này quận chúa tới đây vì chuyện gì?”

 

“Để cảm tạ Lục Đàm.”

 

“Cảm tạ?”

 

“Tể tướng và phụ vương ta vốn không hợp. Huynh ấy giúp phụ vương ta trừ đi một tâm bệnh.”

 

Trên đường đi dạo, quận chúa từ tốn kể:

 

Ba mươi năm trước, Tể tướng khi đó là Thượng thư Bộ Binh.

 

Thiên hạ thái bình, hắn chẳng có cơ hội lập công.

 

Để thăng tiến, hắn đã âm thầm qua lại thư tín với thủ lĩnh tộc Di, xúi giục nổi loạn, tạo ra trận chiến năm ấy.

 

Khi chiến sự nổ ra, Tể tướng còn nhiều lần tiết lộ cơ mật quân sự cho tộc Di, đổi lấy không ít lợi ích.

 

Quận chúa nói:

 

“Lão hầu gia chinh chiến sa trường nhiều năm, sao có thể dễ dàng bị tộc Di bao vây? Chính là có gian tế trong nội bộ, suýt chút nữa mất mạng.”

 

“Hơn nữa, khi ấy lão hầu gia và Tể tướng vốn là kình địch trong triều. Hắn nhân cơ hội mượn đao g.i.ế.c người, trừ bỏ chướng ngại.”

 

Ta hỏi:

 

“Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến Lục Đàm?”

 

Quận chúa nhìn ta đầy ẩn ý:

 

“Mấy năm qua, huynh ấy tuy nằm liệt trên giường, nhưng vẫn âm thầm thu thập vô số chứng cứ: nhận hối lộ, gian lận khoa cử, kết đảng mưu tư… Tất cả đều liên quan đến tội mưu phản. Huynh ấy đều giao cho ta.”

 

Ta sửng sốt.

 

Lục Đàm luôn ở bên cạnh ta, lúc nào lại đưa chứng cứ?

 

Suy nghĩ một lúc, ta bừng tỉnh:

 

“Vậy ra hôm ấy quận chúa rời khỏi Bích Hồ cư, không phải vì sợ hãi…”

 

Quận chúa gật đầu chắc nịch:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Khi Lục Đàm đưa ta những bức thư hắn trao đổi với thủ lĩnh tộc Di, ta quá kích động, nên mới lập tức rời đi trong đêm.”

 

“Ta là người sẽ kế nhiệm phụ vương làm nữ Nhiếp chính, sao có thể yếu đuối đến thế?”

 

Nhìn dáng vẻ kiêu hãnh rạng rỡ của nàng, ta vẫn thấy khó hiểu:

 

“Nhưng lúc đó Lục Đàm còn chưa chào đời, làm sao có chứng cứ?”

 

Quận chúa đáp:

 

“Ngự y bên cạnh huynh ấy là người tộc Di, cô không biết sao?”

 



 

Lục Đàm đã ngủ.

 

Quận chúa than trời ghen tài, để lại lễ vật rồi rời đi.

 

Ta đưa tay sờ tay Lục Đàm.

 

Lạnh lẽo, không giống tay của người bình thường.

 

Lời quận chúa vẫn văng vẳng bên tai.

 

Bao nghi ngờ lặng lẽ dâng lên.

 

Người đời nói Lục Đàm mắc bệnh tim, nên thân thể yếu ớt.

 

Phát bệnh một lần là cận kề cái chết.

 

Nhưng Sơn y chưa bao giờ nói kỹ cho ta về bệnh ấy.

 

Dường như cũng chẳng ai thực sự thấy hắn phát bệnh.

 

Mang theo nỗi lo nặng nề, ta tìm Sơn y hỏi cho ra lẽ.

 

Sau khi nghe ta nói, ông chỉ cười:

 

“Cô đoán đúng rồi, hắn vốn không có bệnh tim, là bị người ta hại.”

 

Ta hoảng hốt:

 

“Ai làm?”

 

Sơn y mỉm cười:

 

“Là ta.”

 

Ông kể cho ta một đoạn chuyện xưa ít ai biết.

 

Tộc Di đã quy thuận triều đình nhiều năm, tập tục cũng đã dần đồng hóa. Dân hai bên hòa thuận, quốc thái dân an.

 

Nếu không vì dã tâm của Tể tướng và thủ lĩnh Di tộc, thì sao lại dẫn đến chiến loạn, sinh linh đồ thán?

 

Năm ấy Tể tướng bán tin quân cơ, khiến lão Hầu gia bị vây khốn nơi rừng núi. Người cứu ông chính là Sơn y.

 

Không chỉ tinh thông y đạo, Sơn y còn hiểu bí thuật Tây Nam.

 

Để dập tắt chiến tranh, cứu lấy sinh linh vô tội, Sơn y dùng bí thuật, thuyết phục lão Hầu gia hiến mạng một người thân cận nhất để đổi vận.

 

Lão Hầu gia mồ côi từ nhỏ, người thân duy nhất chính là đứa con chưa sinh trong bụng vợ.

 

Sơn y nói, Lục Đàm vốn mệnh quý vô song.

 

Nhưng vì bị “mượn mệnh”, nên tuổi thọ thành số không, vừa sinh ra đã là c.h.ế.t yểu.

 

Quả nhiên, nhờ mệnh bị lấy đi, lão Hầu gia đánh đâu thắng đó, lập nên đại công, thiên hạ yên bình.

 

Nhưng sau này, khi ôm đứa bé đỏ hỏn vào lòng, ông hối hận không nguôi, cầu xin Sơn y cứu con trai một mạng.

 

Sơn y vì day dứt, lại dùng bí thuật, gắng gượng nối thêm cho Lục Đàm ba mươi năm tuổi thọ.

 

“Cái gọi là bệnh tim, chỉ là vỏ bọc đánh lừa thiên hạ.”

 

“Thân thể này vốn nằm giữa âm dương, cực kỳ yếu ớt. Những năm qua ta ở bên hắn, dùng hết cả đời y thuật, chỉ để hắn nhìn như người bình thường.”

 

“Nếu không phải năm mười tám tuổi hắn rơi xuống hồ, âm khí nhập thể, khí huyết rối loạn… thì dù chỉ sống ba mươi năm, hắn cũng sẽ sống kiêu hùng, thậm chí có thể để lại hậu duệ.”

 

Sơn y than:

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Thật đáng tiếc.”