Hoa Tuệ nằm rạp xuống đất, ghé mắt qua khe cửa lo lắng nhìn ta.
Ta lắc đầu, chỉ khẽ hỏi:
“Hầu gia bao giờ trở lại?”
Hoa Tuệ đáp:
“Nghe bà v.ú trong viện nói, tối nay hầu gia sẽ về phủ, còn định tới viện của phu nhân nữa.”
Ta thở phào một hơi, lại hỏi tình hình bên ngoài.
Hoa Tuệ khẽ thở dài:
“Đại thiếu gia lại bệnh nặng, ngự y cũng nói không cứu được, bảo chuẩn bị hậu sự.”
Thì ra trên Lục Bách Hoàn còn có một huynh trưởng đích xuất.
Hắn mang bệnh tim bẩm sinh, sống đến nay đã đèn cạn dầu tắt, mới để Lục Bách Hoàn kế thừa tước vị.
“Đại gia đến nay chưa cưới vợ, lão phu nhân không nỡ để ngài ấy cô quạnh xuống mồ, nên muốn chọn một người kết âm hôn.”
Nói đến đây, Hoa Tuệ khẽ than:
Sau khi kết âm hôn, thê tử sẽ theo trượng phụ về nơi chín suối.
Đại gia chẳng còn sống được bao lâu, ai chịu cả đời thủ tiết vì người sắp c.h.ế.t chứ?
Đừng nói là tiểu thư khuê các, đến nha hoàn, bà tử trong phủ cũng chẳng ai nguyện ý.
Đến giờ cơm tối, ta được thả ra.
Tiểu thư sai người chuẩn bị cơm canh đầy đủ, bảo ta nghỉ ngơi, đêm còn hầu hạ hầu gia cho tốt.
Nàng cười nhẹ, ôn hòa mà áy náy:
“Khai Vân, phạt ngươi chuyện hôm qua là ta hồ đồ. Vốn định nhốt nửa ngày rồi thả, nào ngờ bận rộn quá lại quên mất. Ngươi đừng trách ta.”
Ta cúi đầu đáp nhỏ:
“Không dám.”
Tiểu thư gật đầu khẽ khàng.
Im lặng một lát,
Ta nhịn không được, dè dặt mở miệng xin rời phủ.
Sắc mặt nàng lập tức trầm xuống:
“Ngươi muốn đi?”
Ta rụt rè gật đầu.
Tiểu thư xoay nhẹ nắp chén trà, thản nhiên nói:
“Thân thể ta vẫn chưa điều dưỡng xong, hầu gia còn chưa thể thiếu ngươi.”
Ta ngẩng đầu, bàng hoàng.
Rõ ràng nàng đã hứa chỉ ba năm...
Tiểu thư bật cười, nhẹ nhàng mà lạnh lùng:
“Nếu ngươi nhất định muốn đi, vậy ta đành để Hoa Tuệ thay ngươi. Các ngươi là tỷ muội ruột, vóc dáng, giọng nói đều tương tự.”
Ta như rơi xuống hầm băng.
Qua hồi lâu, giọng ta run rẩy:
“Vậy… có thể… xin hầu gia ban cho nô tỳ một danh phận không?”
“Muốn làm chủ tử rồi sao?”
Tiểu thư cười lạnh:
“Nếu ta muốn nạp thiếp, có cả trăm lựa chọn, tuyệt chẳng đến lượt ngươi.”
“Ngươi cũng đừng mơ mộng nắm được tâm hầu gia. Trong mắt chàng, ngươi chỉ là trò tiêu khiển. Dù ngươi có thành thông phòng, ta cũng chỉ cần một ngón tay là có thể trừ bỏ ngươi.”
Ta gần như không thở nổi:
“Nhưng… nô tỳ sớm muộn cũng phải được gả đi…”
Lẽ nào cả đời làm thế thân nơi giường chiếu cho nàng?
Tiểu thư thản nhiên nói:
“Con trai nhà gác cổng tuổi tác xấp xỉ ngươi, sang năm ngươi mười sáu, ta sẽ ban hôn cho hai đứa.”
Lục Bách Hoàn hồi phủ, ta vẫn hồn mê đứng quỳ bên ngoài.
Tiểu thư dịu dàng bước ra đón:
“Hầu gia về rồi, mấy hôm nay chắc vất vả lắm nhỉ?”
“Nha đầu này làm vỡ chén ngọc Tây Vực tiến cống, ta phạt nó quỳ một khắc.”
Lục Bách Hoàn chẳng mảy may để ý, lướt ngang qua ta.
Hắn tóc tai rối loạn, mặt mày mỏi mệt:
“Chuyện của đại ca xử lý đến đâu rồi?”
Tiểu thư khẽ thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Những ngày này, ta đã hỏi hết nữ quyến trong phủ… Hầu gia, nói thật, âm hôn nghe đáng sợ, chẳng ai nguyện ý.”
Lục Bách Hoàn nhíu mày:
“Không muốn thì ép. Tìm đại một nữ nhân, nắm lấy người nhà nàng ta là xong.”
Tiểu thư cầm khăn tay, ngập ngừng:
“Chuyện này trái lương tâm, sợ giấu không nổi lão phu nhân…”
Lục Bách Hoàn hờ hững:
“Có bạc tất có kẻ liều mạng. Có roi, tất có người gật đầu.”
“Mẫu thân không ưa nàng, nếu nàng khéo léo làm tốt chuyện này, ắt sẽ thay đổi cái nhìn.”
Tiểu thư dịu dàng đáp một tiếng:
“Thiếp đã rõ.”
06
Mỗi lần tuần binh trở về, Lục Bách Hoàn đều giày vò suốt một đêm.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Đêm nay, ta dốc hết toàn lực nghênh tiếp hắn.
Hắn mấy phen thất thần, vừa tức vừa buồn cười, tay siết chặt lấy eo ta:
“Sao hôm nay nhiệt tình thế? Là cũng nhớ ta rồi phải không?”
Ta không đáp lời.
Chỉ cố gắng chống người dậy, để lại một nụ hôn run rẩy nơi bên má hắn.
Trên giường, ta rất ít khi chủ động như vậy.
Lục Bách Hoàn khẽ thở dài:
“Ngoan lắm.”
Gần sáng.
Ta tỉnh lại, dùng đôi tay rã rời đẩy hắn ra.
Nhưng lại bị hắn vòng tay ôm lấy:
“Còn muốn đi sao?”
Ta khựng người lại.
Lục Bách Hoàn thân mật cọ nhẹ lên má ta:
“Bản hầu cực kỳ nhạy với mùi hương. Chuyện nàng và phu nhân tráo người, ta đã sớm biết rồi.”
Thảo nào…
Hắn càng lúc càng buông thả.
Thì ra sớm đã biết người dưới thân không phải là thê tử, tự nhiên chẳng cần kiêng dè gì nữa.
Ta khẽ hỏi:
“Vậy không biết khi nào hầu gia định ban cho thiếp một danh phận?”
“Danh phận?” Lục Bách Hoàn bật cười,
“Ngươi là nha hoàn của phu nhân, phải do nàng ấy ban. Nếu ta đích thân mở miệng, chẳng phải tổn thương nghĩa phu thê?”
“Ngươi tên gì? Sau này ta bảo người đưa ít châu báu đến. Đợi phu nhân dưỡng thân khỏe lại, ta sẽ nâng ngươi lên làm thông phòng.”
Ta khẽ nhắm mắt, cười nhạt.
“Nữ nhân có thể ngủ không công, cần gì cho danh phận.”
Tiểu thư nói quả không sai.
Tình nghĩa trên giường, mong manh đến đáng thương.
Thấy ta mãi không phản ứng,
Lục Bách Hoàn cười:
“Sao vậy, mừng đến ngốc rồi à?”
Ta bật cười thành tiếng, không hay nước mắt đã tuôn đầy mặt:
“Tạ ơn hầu gia hậu ái, chỉ sợ thiếp không có cái phúc ấy.”
Lục Bách Hoàn ngẩn người giây lát, giọng lạnh đi:
“Chẳng qua là bị bản hầu ngủ mấy năm, đừng có tự tâng bốc mình quá.”
“Làm thông phòng chưa đủ, còn muốn bản hầu nâng ngươi thành tiểu thiếp? Ngươi cũng nên nghĩ cho mặt mũi của chủ tử ngươi chút.”
Hắn xưa nay vốn ghét những nữ nhân tham vọng, giọng nói đã lộ vài phần giận dữ.
Trong hậu viện của Lục Bách Hoàn cũng có vài tiểu thiếp do quyền quý tặng, đều là nữ tử xuất thân danh môn.
Còn như ta, thân là nha hoàn, chẳng đủ tư cách làm thiếp.