Huống hồ…
Từ sau khi tiểu thư gả đến, hắn chưa từng bước chân vào phòng thiếp thất.
Người ngoài đều khen hắn không mê nữ sắc, yêu thương thê tử,
Lục Bách Hoàn mỗi khi nghe vậy đều rất đắc ý.
Phụ thân tiểu thư là đương triều Tể tướng, địa vị cao sang, trong tối ngoài sáng đều từng giúp hắn không ít.
Nếu thật sự nạp thị nữ của chính thất làm thiếp, chẳng khác nào bôi xấu danh dự của bản thân.
Ta càng nghĩ càng thấy bi ai, cũng càng thêm tỉnh táo.
Những lời hôm nay, chẳng qua chỉ là một chút thương hại sau khi dục vọng được thỏa mãn.
Chờ hắn tỉnh táo lại, nhất định sẽ hối hận.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn là người định cả đời ân ái cùng tiểu thư kia mà.
Ta khẽ nói:
“Thân phận nô tỳ hèn mọn, không dám vọng cầu danh phận. Ở trong phòng hầu gia cũng chẳng xứng, chỉ mong hầu gia và tiểu thư phu thê hòa thuận, trăm năm giai lão.”
06
Hoa Tuệ nghe nói tiểu thư định đem ta gả cho con trai gác cổng.
Nàng vừa khóc vừa nói:
"Chúng ta đã hầu hạ nàng ta bao năm, sao nàng ta có thể nhẫn tâm như vậy?"
Tên con gã gác cổng kia vốn ngốc bẩm sinh, trí óc chẳng khác gì hài nhi ba tuổi, lại thêm bản tính hung bạo, ưa đánh người.
Chỉ có gả cho hạng người như thế, ta mới có thể tiếp tục âm thầm hầu hạ Lục Bách Hoàn mà không bị chú ý.
Ta bèn tìm đến lão phu nhân, xin nguyện làm quả phụ của đại công tử.
Lão phu nhân kinh hỉ lẫn lộn, lập tức hỏi tên họ, ngày sinh tháng đẻ và quê quán của ta.
Đại sư xem xong, gật đầu liên tiếp:
"Nữ tử này bát tự vô cùng hợp với đại thiếu gia, lại xuất thân bần hàn, là người hữu phúc. Nếu được cùng công tử kết âm thân, về sau đầu thai cũng sẽ gặp điều lành."
Chẳng mấy chốc, Lục Bách Hoàn cùng tiểu thư đã vội vã kéo đến.
Khi họ bước vào cửa, ta đang quỳ dưới chân lão phu nhân bóp chân.
Chỉ nghe Lục Bách Hoàn bật cười:
"Đây là cô nương nguyện kết thân với đại ca sao?"
Tiểu thư cũng cười nhã nhặn:
"Không biết là nha hoàn viện nào, quả thật có tấm lòng nhân hậu. Mẫu thân nhất định phải hậu thưởng nàng."
Lúc nói chuyện, ta xoay người hành lễ:
"Khởi bẩm hầu gia, phu nhân… là nô tỳ."
Lục Bách Hoàn vừa thấy mặt ta, lập tức biến sắc:
"Ngươi… chẳng phải là kẻ câm hay sao?"
Ta khẽ lắc đầu:
"Nô tỳ vốn biết nói. Chỉ là tiểu thư chê giọng nô khó nghe, không cho phép mở miệng."
Mấy lời đơn giản, đã khiến sắc mặt tiểu thư trắng bệch như tuyết.
Lão phu nhân nắm lấy tay ta, gương mặt già nua đầy nếp nhăn lại tràn ngập vui mừng:
"Không ngờ trong viện của ngươi lại có đứa trẻ tốt thế này, thật là trung tâm tận lực."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà rơm rớm lệ:
"Chỉ là… nếu đã kết âm thân, từ nay về sau phải thủ tiết cho đại gia… con có nghĩ kỹ chưa?"
Ta cúi đầu dập đầu thật mạnh:
"Tuyệt không hối hận."
Khóe mắt ta thấy tay Lục Bách Hoàn siết chặt bên thân, đôi mắt nhìn ta không dám tin.
Lão phu nhân dịu dàng vỗ tay ta:
"Con có mong muốn gì không? Dù là châu báu hay tiền bạc, chỉ cần ta làm chủ được, tất sẽ ban cho con."
Ta quay đầu nhìn tiểu thư, ánh mắt trầm tĩnh lại mang vài phần lạnh lẽo.
Nàng gắng gượng nở nụ cười, lại theo bản năng lùi về sau một bước.
Một lúc lâu sau, ta rũ mắt, chậm rãi nói:
"Nô tỳ có một muội muội, tên là Hoa Tuệ, cầu xin phu nhân cho nàng theo hầu bên người lão phu nhân."
Lão phu nhân không chút do dự:
"Chuyện nhỏ. Chỉ cần là nha hoàn trong phủ, ta đều có thể quyết. Có lòng như vậy, ta nhất định sẽ bảo hộ con bé một đời bình an."
Tiểu thư gượng cười:
"Mẫu thân, Hoa Tuệ vốn là nha hoàn của con, lẽ ra không nên keo kiệt… chỉ là nàng là của hồi môn đi theo con, e rằng…"
Nàng vừa mở miệng được một nửa, đã bị Lục Bách Hoàn trầm giọng ngắt lời:
"Chỉ là một nha đầu mà thôi. Mẫu thân đã mở lời, nàng đưa ra là được, còn lắm lời gì nữa?"
Lão phu nhân sắc mặt cũng chẳng dễ nhìn, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại nơi tiểu thư, không nói một lời.
Tiểu thư cắn môi, đành sai người đi lấy khế thân của ta và Hoa Tuệ.
07
Hoa Tuệ được đưa đến bên cạnh lão phu nhân, trở thành nha hoàn thân cận.
Lão phu nhân bảo với ta:
"Trước khi ta rời cõi thế, nhất định sẽ tìm cho Hoa Tuệ một chốn nương thân yên ổn."
Ta vốn chỉ muốn muội muội thoát khỏi sự trói buộc, giày vò của tiểu thư, chẳng ngờ lão phu nhân lại lưu tâm đến mức ấy, thậm chí còn lo cả nửa đời sau cho nàng.
Vô cùng cảm kích, ta thề sẽ dốc lòng phụng dưỡng Lục Đàm.
Khi nhắc đến vị đại công tử mệnh khổ của mình, lão phu nhân nghẹn ngào không nói nên lời.
Năm ấy bà mang thai Lục Đàm, phương Nam hỗn loạn, dị tộc nơi Tây Nam liên kết cùng tàn dư tiền triều làm loạn.
Giang sơn điêu linh, lão hầu gia đích thân xuất chinh dẹp loạn, chiến sự hung hiểm, suýt bỏ mạng nơi sa trường.
Lão phu nhân ngày đêm lo sợ, đến khi Lục Đàm chào đời thì… không còn hơi thở.
May thay đêm ấy, lão hầu gia khải hoàn trở về, mang theo một vị sơn y từ thâm sơn Tây Nam.
Vị y sư này y thuật quái dị nhưng tinh diệu, chẳng khác gì cải tử hoàn sinh, ép được một tia sinh khí về cho Lục Đàm.
Dù là hỉ sự… nhưng sơn y lại nói:
"Việc này nghịch thiên, dẫu có giữ mạng cũng chẳng quá ba mươi năm."
Quả nhiên như lời.
Lục Đàm từ nhỏ thân thể yếu ớt, không thể luyện võ, nhưng không ảnh hưởng tới việc học hành, thi đỗ khoa cử.
Chỉ là càng lớn, bệnh tình càng trầm trọng. Cuối cùng hắn không thể bước chân ra khỏi phủ, được đưa đến sống tĩnh dưỡng tại tiểu trúc lầu bên hồ Bích Thủy sau núi.