Tơ Liễu Trước Gió

Chương 5



Lão phu nhân dè dặt hỏi:

 

“Sao lại chuyển biến tốt đến vậy? Có phải là hồi quang phản chiếu chăng?”

 

Sơn y mỉm cười, chỉ tay về phía ta:

 

“Lão tổ đừng nghĩ nhiều. Đại gia là thật sự chuyển biến tốt. Cũng may nhờ vào nha đầu này. Trước kia lão tổ còn nhớ ta từng nói, cô nương này mệnh cứng, âm dương tương hợp, vừa khéo bổ trợ cho đại gia.”

 

Trong chính đường, mọi ánh mắt lập tức dồn về phía ta.

 

Ánh nhìn của lão phu nhân dịu đi, bảo ta ngồi cạnh.

 

Bà hỏi Lục Đàm:

 

“Khai Vân hầu hạ con thế nào?”

 

Lục Đàm yên lặng chốc lát, rồi đáp:

 

“Nàng chăm sóc nhi tử rất tốt.”

 

Lão phu nhân vừa lòng gật đầu, nhìn ta càng thêm yêu thương trìu mến.

 

Tiểu thư khẽ che miệng cười:

 

“Đại gia e là chưa biết, Khai Vân trước đây khi ở trong viện của ta, hầu hạ hầu gia cũng rất chu đáo đấy.”

 

Không khí trong sảnh chợt lặng đi một thoáng.

 

Ta cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay lại không ngừng run rẩy.

 

Lục Đàm lạnh lùng nhìn nàng.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Lời nói tuy không nặng không nhẹ, nhưng lại như một cái tát vang dội:

 

“Đây là thái độ mà muội dành cho tẩu tẩu tương lai ư?”

 

Gương mặt hồng hào của lão phu nhân thoáng chốc sa sầm.

 

Bà chậm rãi nói:

 

“Nhị tức phụ, con tuy trẻ, nhưng cũng không thể quá không biết phép tắc.”

 

Lục Bách Hoàn bất chợt quay đầu, quát lớn:

 

“Trước mặt mẫu thân và đại ca, đến lượt nàng xen lời sao?”

 

Tiểu thư ấm ức buông khăn tay xuống, ánh lệ ngấn ngấn trong mắt.

 

Mấy ngày không gặp, Hoa Tuệ đã vội vã chạy đến tìm ta.

 

Từ miệng muội ấy, ta mới biết được...

 

Tiểu thư lại tìm một người thay thế.

 

Chỉ là lần này, nàng không chọn từ trong nha hoàn phủ, mà ra ngoài mua về một nữ nhân đã được huấn luyện kỹ càng, từ giọng nói đến vóc dáng đều giống nàng như đúc.

 

Ta khó hiểu hỏi:

 

“Chuyện bí mật thế này, sao muội lại biết?”

 

Hoa Tuệ đáp:

 

“Đêm đó, chẳng biết vì sao hầu gia lại cho thắp sáng đèn khắp phòng. Sau đó nổi giận đùng đùng, đánh nữ nhân ấy gần c.h.ế.t rồi ném thẳng đến trước mặt tiểu thư. Tiểu thư bị dọa đến ngất xỉu.”

 

“Rồi sau đó thì sao?”

 

“Hầu gia nói, nếu nàng ta không muốn cùng chăn gối, vậy từ nay hắn sẽ không bước vào viện của nàng ta nữa. Giờ hai người họ đã phân phòng.”

 

Ta khẽ “ồ” một tiếng.

 

Phân phòng — chẳng khác nào công khai trước toàn phủ rằng phu thê bất hòa.

 

Phu quân không yêu, mẹ chồng không ưa, lại không có con cái…

 

Khó trách tiểu thư lại tiều tụy đến thế.

 

Nhưng Lục Bách Hoàn từng âm thầm đồng ý để ta thay tiểu thư thị tẩm bao nhiêu năm, rõ ràng là không để tâm đến việc nàng tìm người thay thế.

 

Tại sao lần này đổi người, hắn lại nổi giận với nàng?

 

Ta không biết.

Cũng không muốn biết.

 

10

 

Tứ bề Bích Hồ cư đều giáp nước, nuôi không ít cá chép béo mập.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Đàm theo lão phu nhân ra hồ cho cá ăn, chọc bà vui vẻ.

 

Thân thể hắn mảnh mai, đứng trong gió đêm bên mặt hồ, trông thật chói mắt.

 

Ta quay về lấy áo choàng.

 

Lúc đi ngang hành lang khúc khuỷu, bất ngờ bị người hung hăng đẩy mạnh vào cột trụ.

 

Miệng bị bịt chặt, ta hoảng hốt trừng to mắt — trong bóng tối dày đặc, gương mặt Lục Bách Hoàn bỗng phóng đại trước mắt.

 

Ánh mắt hẹp dài của hắn mang theo vài phần dữ tợn, từng chữ từng chữ ép hỏi:

 

“Ngươi rốt cuộc có phải là nàng không?”

 

Trái tim ta như rơi thẳng xuống đáy cốc.

 

Ta vùng vẫy.

 

Hắn dùng sức bóp chặt cằm ta, lạnh giọng:

“Nói đi! Còn định giả câm trước mặt ta sao?”

 

Bàn tay kia như mãng xà quấn quanh bên má.

 

Ta quay mặt đi đầy ghê tởm, lại bị hắn dùng một ngón tay nâng mặt trở lại, giọng ám muội:

 

“Ngươi tưởng không mở miệng thì có thể giấu được sao?”

 

Hắn cúi đầu nói khẽ:

“Ta muốn biết ngươi có phải là nàng không, đâu cần nghe tiếng — chỉ cần ngủ một đêm là rõ.”

 

Ta kinh hãi nhìn hắn.

 

Hắn điên rồi sao?

 

Ta đã nhận lời kết âm thân với ca ca hắn, nghĩa là đã là người của Lục Đàm.

 

Hắn lấy đâu ra can đảm đó?

 

Lục Bách Hoàn chăm chú quan sát ta, lạnh lùng nói:

 

“Nữ nhân ta đã ngủ ba năm, cuối cùng lại trở thành vợ của đại ca ta.”

 

Hắn không thể nhịn thêm nữa:

 

“Ngươi dám đùa cợt chúng ta như vậy? Nhất là ta! Làm thông phòng của ta không tốt hơn làm quả phụ cho kẻ sắp c.h.ế.t à? Ngươi thực sự cam lòng lấy một người đã sắp lìa đời sao?”

 

Ta rốt cuộc nhịn không được, đẩy mạnh hắn ra:

 

“Ta chỉ là... muốn sống tiếp thôi. Nếu không làm vậy, ta sẽ bị tiểu thư gả cho một kẻ ngốc.”

 

Đến lúc ấy, ta đã thành phụ nhân, hắn muốn cho ta danh phận cũng vô dụng.

 

Ta chỉ có thể làm cái bóng dưới bóng đêm, vĩnh viễn bị hắn áp chế, thay tiểu thư tiếp nhận ham muốn của hắn mà chẳng bao giờ trở thành mối uy hiếp.

 

Đó chính là tính toán của tiểu thư.

 

Lục Bách Hoàn rõ ràng chưa biết điều đó.

 

Ta nhân lúc hắn còn ngây người, giẫm mạnh lên chân hắn, xoay người bỏ chạy.

 

Loạng choạng lao về phía ánh sáng.

 

Bóng dáng của Lục Đàm đột nhiên hiện ra trước mắt.

 

Hắn đứng nơi cuối hành lang, nhíu mày:

 

“Sao đi lâu thế?”

 

Tim ta bỗng bình ổn lại.

 

Ta mỉm cười bước tới, khoác áo choàng lên vai hắn.

 

Sơn y đại thúc cười ha hả, chen lời:

 

“Đêm khuya rồi, đại gia sợ cô gặp chuyện không hay, cứ khăng khăng đòi đi tìm.”

 

Lục Đàm khẽ hừ một tiếng:

 

“Ta chỉ sợ nàng rơi xuống hồ, làm phiền giấc mộng đẹp của đàn cá thôi.”

 

11

 

Ta vì Lục Đàm mà chế tạo một chiếc xe lăn.

 

Đẩy hắn đi dạo khắp nơi, còn hơn để hắn suốt ngày uể oải nằm trên giường chẳng nhúc nhích.

 

Trong hành lang quanh co có một rừng trúc nhỏ, bên trái là hồ nước uốn quanh, suối nguồn từ đỉnh giả sơn róc rách chảy xuống.