Tơ Liễu Trước Gió

Chương 4



Nay ta đã gật đầu đáp ứng việc kết âm thân cùng Lục Đàm, thì nên ở lại cạnh người.

 

Nghe nói hắn không ưa người hầu hạ, quanh quẩn bên hồ Bích Thủy chỉ có một vị lang trung, chính là sơn y năm xưa.

 

Sơn y đưa ta vào trong lúc Lục Đàm còn đang say ngủ.

 

Ánh mắt ta dừng nơi hàng mi khẽ run nhẹ của hắn.

 

Hắn hơn Lục Bách Hoàn hai tuổi, năm nay đã hai mươi bảy.

 

Hai huynh đệ tướng mạo hoàn toàn khác biệt — Bách Hoàn luyện võ quanh năm, da dẻ ngăm đen, thân hình rắn rỏi.

Lục Đàm lại dung mạo thanh tú, da trắng như tuyết, so với tiểu thư còn có phần nhã nhặn hơn. Nếu bỏ qua giới tính, thật chẳng khác mỹ nhân.

 

Ta thỉnh giáo sơn y về thói quen, tính tình cùng kiêng kị thường ngày của hắn.

 

Mặt trời lặn sau núi, cuối cùng Lục Đàm cũng tỉnh.

 

Đúng lúc nên uống thuốc, ta đã theo sơn y học nấu thuốc suốt cả buổi chiều, nay bưng thuốc đến hầu.

 

Ta quỳ xuống trước mặt hắn, hai tay dâng bát thuốc cao hơn đầu.

 

"Ngươi là nữ tử định kết âm thân cùng ta sau khi ta chết?"

 

"Vâng, chính là nô tỳ."

 

Hắn liếc mắt nhìn ta:

"Đứng lên đi."

 

Ta vâng lời, đứng cạnh giường:

"Mời đại gia dùng thuốc."

 

Hắn bình thản cầm lấy bát.

 

Nửa cánh tay trắng muốt khẽ nghiêng, toàn bộ thuốc đen như mực đổ thẳng vào chậu hoa bên cạnh.

 

Lục Đàm nhướng mắt, nở nụ cười trêu đùa:

"Ta không muốn uống. Ngươi có thể làm gì được ta?"

 

08

 

Ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hắn.

 

Sơn y từng nói:

“Lục Đàm là kẻ chí tình chí tính.”

 

Ta hỏi, câu ấy có ý gì.

 

Sơn y vuốt râu, kể lại một đoạn chuyện xưa:

 

Lục Đàm mười ba tuổi ứng thí hương, mười lăm tuổi đỗ thám hoa, danh chấn kinh thành.

Đáng lẽ chờ đón hắn là con đường hiển vinh trên triều đình.

 

Đáng tiếc, đêm trước khi nhận chức, hắn cùng Lục Bách Hoàn đi dạo ngắm cá, chẳng may rơi xuống hồ, bệnh tim phát tác, mê man mấy ngày không tỉnh.

 

Lão phu nhân trong cơn giận dữ, đem toàn bộ nha hoàn, sai vặt hầu cận bên hắn phế bỏ, rồi bán ra ngoài.

 

“Từ đó về sau, đại gia không cho bất kỳ ai hầu hạ nữa.”

 

Ta nghe hiểu được ẩn ý sau lời của sơn y.

 

Lục Đàm không phải loại chủ tử xem người hầu như súc sinh.

 

Hắn đọc sách Thánh hiền lớn lên, hiểu lẽ, biết phân phải trái, khác hẳn với Lục Bách Hoàn.

 

Mà sơn y có thể yên lòng ở cạnh hắn suốt bấy nhiêu năm, đủ thấy tính tình Lục Đàm thế nào.

 

Vậy mà Lục Đàm, sau khi biết ta sẽ gả cho hắn, lại tỏ thái độ gay gắt.

 

Trong lòng ta mơ hồ dâng lên vài suy nghĩ lạ lùng.

 

Thấy ta cứ mãi nhìn hắn, Lục Đàm thu lại ý cười, trầm giọng hỏi:

 

“Ngươi nhìn ta mãi như thế làm gì?”

 

Ta im lặng, bưng bát thuốc trở lại, nghiêm túc nói:

 

“Đại gia, quả thật ta không thể làm gì ngài. Nhưng nếu đã sớm muộn gì cũng là phu thê... vậy thì...”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta cúi đầu, khẽ khuấy thuốc:

 

“Không bằng... từ bây giờ ta dùng thử quyền của một thê tử.”

 

Lục Đàm sững người, ánh mắt mang theo chút khó tin, dường như chẳng ngờ ta có thể nói ra những lời to gan như vậy.

 

“Nếu ngài không uống thuốc... vậy thì...”

 

Hắn hừ lạnh một tiếng:

 

“Ngươi muốn làm gì?”

 

Ta mím chặt môi.

 

Sơn y từng bảo: Lục Đàm đã nửa năm không chịu uống thuốc, thân thể mới suy nhược đến độ thoi thóp.

Cứ thế này mãi, e rằng thực sự chẳng sống được bao lâu nữa.

 

Ngẫm ngợi vài giây, ta chợt vươn tay, giữ cằm hắn.

 

Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên má hắn một cái.

 

Hắn thân nhiệt lành lạnh, hơi thở giao hòa trong khoảnh khắc khiến cả người ta khẽ run lên.

 

Lục Đàm khẽ ngửa người về sau, yết hầu nhô lên rõ rệt, tưởng như có thể rạch rách làn da trắng như tuyết.

 

Chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, khi ta ngẩng đầu dậy, gương mặt hắn đã ửng đỏ, như sương mai lan tỏa giữa đồi núi buổi sớm.

 

Hàng mi cong dài khẽ run lên, tựa hồ đôi cánh bướm giận dữ.

 

Ta bất giác liên tưởng đến lần Lục Bách Hoàn trêu ghẹo một ni cô trong chùa, khi ấy khuôn mặt nàng vừa hờn vừa thẹn, chẳng hiểu sao lúc này lại trùng khớp với Lục Đàm.

 

Trong thoáng chốc, ta cảm thấy hơi áy náy.

 

Nhưng ta đã hứa với lão phu nhân, sẽ chăm sóc hắn thật tốt.

 

Ta đè nén nhịp tim hỗn loạn, cố tỏ ra trấn định:

 

“Nếu ngài không uống thuốc... ta sẽ lại... lại vô lễ với ngài thêm một lần nữa.”

 

Lục Đàm trừng mắt nhìn ta, tức giận không nói nên lời.

 

Một lúc lâu sau, hắn đưa tay tiếp lấy bát thuốc, một hơi cạn sạch.

 

09

 

Sơn y thấy Lục Đàm chịu uống thuốc, vô cùng vui mừng.

 

Ta cúi người lau vết thuốc còn đọng nơi khóe môi hắn.

 

Khoảng cách bất ngờ rút ngắn, trong khóe mắt ta, bàn tay tái nhợt gầy guộc ấy đang siết chặt lấy mép chăn.

 

Ta dịu giọng khuyên nhủ:

 

“Đại gia mấy hôm nay thân thể rõ ràng đã khá hơn nhiều, chạm vào cũng không còn lạnh như trước, đều là nhờ vào thuốc cả.”

 

Lục Đàm nhàn nhạt đáp:

“Dược thạch, vốn là thứ vô dụng nhất.”

 

Ta cố nén tính khí, nhẹ nhàng dỗ dành:

 

“Sơn y đại thúc sắc thuốc cũng khổ cực lắm, nếu lần nào ngài cũng không chịu uống, ông ấy sẽ rất buồn.”

 

Nói đoạn, ta chìa hai bàn tay ra:

 

“Đại gia nhìn xem, sắc thuốc cần không ngừng thử nhiệt, mới giữ được dược tính. Ta mới nấu thuốc có mấy ngày mà đôi tay đã thành ra thế này... Còn ông ấy, năm này tháng nọ sắc thuốc cho ngài…”

 

Vốn là bàn tay trắng trẻo, giờ đầy những vết phỏng sưng đỏ, bỏng rộp chằng chịt.

 

Lục Đàm đưa mắt nhìn tay ta.

 

Hắn mím môi, lặng lẽ uống cạn phần thuốc còn lại dưới đáy chén.

 

Từ hôm đó trở đi, mỗi lần uống thuốc, ta không còn phải tốn lời thêm nữa.

 

Nửa tháng sau, sơn y đại thúc vào chính đường báo cáo tình hình thân thể của Lục Đàm với lão phu nhân.

 

Hắn quả thật đã khỏe lên không ít, chí ít không còn lay lắt giữa ranh giới sinh tử.