Tơ Liễu Trước Gió

Chương 7



Trước mặt hắn, ta đã lâu không xưng "nô tỳ".

 

Nhưng có người ngoài, thì ta phải nhớ lấy thân phận của mình.

 

Quận chúa không hề chần chừ, cười vui vẻ đẩy xe hắn đi.

 

Nàng chẳng bận tâm đến việc hắn phải ngồi xe lăn, cũng chẳng để ý thân thể hắn yếu ớt ra sao.

 

Phải biết rằng, bao nhiêu tiểu thư khuê các trong kinh thành, đều vì bệnh tình của Lục Đàm mà tránh xa ba phần.

 

Nhìn bóng họ khuất dần trong dòng người...

 

Ta bỗng thấy trong lòng trống rỗng.

 

Rõ ràng chưa từng có được, vậy mà cảm giác mất mát lại rõ rệt đến thế.

 

Ta đứng trong gió lạnh rất lâu...

 

Chợt nhớ ra—hôm nay, là sinh thần của ta.

 

13

 

Quận chúa là ái nữ độc nhất của Nhiếp chính vương, được muôn vàn sủng ái nâng niu.

 

Ngày phu phụ Nhiếp chính vương đích thân đến phủ cầu thân, lão phu nhân chưa kịp vui mừng thì đã bị kinh hãi lấn át.

 

Nhờ đó, ta mới biết được...

 

Thì ra, quận chúa đối với Lục Đàm, không phải là nhất kiến chung tình.

 

Mà từ mười mấy năm trước, khi Lục Đàm còn là thiếu niên phong hoa tuyệt sắc, nàng đã đem lòng thầm mến.

 

Về sau khi Lục Đàm lâm bệnh nặng, nàng cũng thủy chung không chịu xuất giá, cứ như vậy chờ đến hôm nay.

 

Hôn sự của Lục Đàm lập tức trở thành chuyện lớn trong cả Hầu phủ.

 

Đến mức, tin tức thiếp thất của Lục Bách Hoàn mang thai cũng thành việc nhỏ, chẳng ai nhắc đến.

 

Nếu mối duyên này thật sự thành, đương nhiên lão phu nhân là người mừng nhất.

 

Chỉ là, Lục Đàm đã từng lập lời kết âm thân, muốn thành hôn bình thường, tất phải giải trừ âm thân trước.

 

Vậy nên, ta biết mình nên làm gì.

 

Cũng giống như năm đó, ta quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, nguyện ý gả cho Lục Đàm.

 

Lần này, ta đến trước mặt người, bình thản nói:

 

"Tôn nữ nguyện rời khỏi phủ, thành toàn cho đại gia."

 

Ta đã nhờ Sơn y xem bát tự của Lục Đàm và quận chúa, quả nhiên tương hợp tuyệt đối.

 

Quận chúa xuất thân tôn quý, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, lại một lòng si mê Lục Đàm, dù hắn có mệnh yểu cũng bằng lòng thủ tiết vì hắn.

 

Ta... thật sự không còn lý do gì để ở lại bên cạnh hắn nữa.

 

Lão phu nhân vô cùng vui mừng vì ta hiểu chuyện, nắm tay ta mà hỏi:

 

"Con muốn gì, cứ việc nói."

 

Ta đem toàn bộ số bạc tích góp được mấy năm nay giao ra, rồi quỳ xuống thưa:

 

"Cầu xin lão tổ tông ân chuẩn cho tôn nữ thoát khỏi thân phận nô tỳ."

 

Lão phu nhân nhẹ giọng thở dài:

 

"Đứa nhỏ, con có thể cầu xin nhiều thứ hơn thế mà."

 

Ta giữ nguyên tư thế quỳ, không nhúc nhích.

 

Chỉ nhìn những giọt lệ rơi xuống nền đá xanh, lăn mãi... lăn mãi, cuối cùng hợp thành một vũng nước trong veo.

 

Hoa Tuệ muốn theo ta cùng rời phủ, nhưng bị ta từ chối.

 

Ra khỏi phủ rồi, sẽ phải dựa vào chính mình để sinh sống, nào có dễ như trong Hầu phủ?

 

Ta dặn nàng:

 

"Chỉ cần muội ở bên lão phu nhân tận tâm hầu hạ, không gây chuyện thị phi, thì sau này ắt được an ổn ấm no, gả cho người tốt."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Làm tỷ tỷ, đó là con đường tốt nhất mà ta có thể vì nàng sắp xếp.

 

Hoa Tuệ khóc nghẹn, một mực nhét bạc vào tay ta.

 

Trước lúc rời phủ, có không ít người đến tiễn đưa, toàn là những tỳ nữ từng quen thân một thời.

 

Không ngờ được, trong đám người ấy, Lục Bách Hoàn cũng có mặt.

 

Hắn đứng đó, nhìn ta từ trên cao, lạnh nhạt nói:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Chỉ cần ngươi muốn, ta lập tức có thể nạp ngươi làm thiếp.

Nếu ngươi còn biết hầu hạ như khi xưa, ta liền chỉ sủng một mình ngươi."

 

Ta nhìn hắn thật lâu, rồi khẽ bật cười khinh miệt.

 

Lục Bách Hoàn sa sầm mặt:

 

"Lại cái vẻ khinh người ấy. Sao? Không cam lòng trèo lên cành cao là ta?

Ngươi còn mơ mộng Lục Đàm sẽ níu giữ ngươi ư?"

 

Hắn cười nhạt:

 

"Có lẽ ngươi chưa biết—ngươi vừa đi, quận chúa liền dọn vào Bích Hồ cư.

Thật đúng là một nữ tử si tình."

 

"Ngươi hầu hạ Lục Đàm tận tâm tận lực, rồi thì sao?

Chờ hắn khỏi bệnh, liền không cần đến ngươi nữa.

Chẳng khác gì váy cưới dệt cho người ta mặc."

 

"Ngươi thử nghĩ xem, mấy năm sau, liệu Lục Đàm còn nhớ đến ngươi không?

Hắn thậm chí chẳng tiễn ngươi lấy một bước, ngươi trong lòng hắn, vốn không đáng một đồng."

 

Tim ta bỗng đau nhói.

 

Trong ánh mắt đắc ý của hắn, nụ cười trên mặt ta cũng dần tắt.

 

Lục Đàm đã lạnh nhạt với ta suốt một thời gian dài.

 

Cuộc đối thoại cuối cùng giữa chúng ta, dừng lại vào cái đêm sau hội đăng lồng.

 

Hắn hỏi ta:

 

"Vui không?"

 

Ta khịt khịt mũi, cười nói:

 

"Vui."

 

Hắn lại hỏi:

 

"Là vì đi xem đèn mà vui sao?"

 

Ta nghĩ một lúc, rồi gượng cười đáp:

 

"Không phải. Là khi thấy ngài cùng vị tiểu thư ấy sóng vai bên nhau, như một đôi bích nhân, ta cảm thấy nguyện ước của mình đã được linh ứng… Ta vui vì điều đó."

 

Nét cười trên mặt Lục Đàm lập tức tan biến.

 

Gương mặt hắn trắng bệch, không chút biểu cảm, nhìn ta chằm chằm:

 

"Nhìn ta bên cạnh nữ nhân khác, mà nàng vui đến thế sao?"

 

Ta xoa xoa đôi tay đỏ ửng vì rét, cố làm cho giọng nói mình vui vẻ:

 

"Nữ tử xinh đẹp như thế, sau này có thể là chính thất phu nhân của phủ ta.

Ta… đương nhiên vui mừng vì điều đó."

 

Lục Đàm lạnh lùng nhìn ta thật lâu.

 

Sau cùng, hắn chỉ nói:

 

"Tống Khai Vân, thì ra nàng vô tâm vô phế đến thế."

 

14

 

Cha mẹ ta sớm đã bệnh mất trong Tể tướng phủ, ta không còn nhà để về.

 

Vốn định ở lại kinh thành, làm chút sinh kế.

 

Nhưng vừa nghĩ đến gương mặt của Lục Bách Hoàn và tiểu thư, ta giật mình tỉnh dậy giữa đêm, vội vàng đáp thuyền xuôi về phương Nam.