Tơ Liễu Trước Gió

Chương 8



Trên thuyền nhàn rỗi, ta mở bọc hành lý, đếm lại tài sản trong người.

 

Lông mày thoáng chau lại.

 

Mấy vạn lượng ngân phiếu này là từ đâu ra?

Sao còn có cả khế nhà và khế đất ở Dương Châu?

 

Ta cố gắng hồi tưởng lại.

 

Chỉ có Sơn y đại thúc, khi tiễn ta rời đi, đã có chạm qua bọc hành lý.

 

Nhưng... thúc ấy làm gì có nhiều bạc đến vậy?

 

Đột nhiên, thân thuyền nghiêng mạnh.

 

Ta suýt nữa ngã nhào xuống nước, lảo đảo bò dậy thì trước mắt đã xuất hiện mấy đôi giày lạ.

 

Ngay sau đó, ta bị trói lại, áp giải lên bờ, rồi nhốt vào xe ngựa.

 

Một lần nữa, ta lại trông thấy gương mặt đắc ý của tiểu thư.

 

Ta không nhịn được mà cười khổ.

 

Hoa Tuệ nói không sai.

 

Dù sao cũng từng hầu hạ nàng ta một thời, sao lại phải ép người đến bước đường cùng?

 

Sau nhiều ngày không gặp, dáng vẻ tiểu thư lại càng mảnh mai tiều tụy.

 

Tiếc rằng thân thể yếu ớt như liễu trước gió ấy, cũng không thể giữ nổi vinh hoa phú quý trong Hầu phủ.

 

Ta bị tát mấy cái, đều là do mấy bà tử to khỏe ra tay, lực đánh nặng nề không kể xiết.

 

Choáng váng đầu óc, mơ hồ nghe thấy giọng điệu oán độc của tiểu thư:

 

"Ta chỉ mượn tạm thân thể ngươi một chút, mà ngươi cũng dám toan tính mưu cầu đường lui?

Đồ vong ân phụ nghĩa, ngươi quên rồi sao?

Ngươi từng thề sẽ làm một nô tỳ trung thành kia mà!"

 

Trung thành?

 

Vậy thì ta quả thực không phải.

 

Ta chỉ biết làm tròn bổn phận, chỉ mong đổi lấy một cơ hội sống tử tế.

 

Ta là nô tỳ của nàng, nhưng ta cũng là một con người nhỏ bé.

 

Biết nói đạo lý với nàng ta chẳng ích gì, nên ta lặng im không đáp, mặc kệ nàng hành hung.

 

Chỉ mong nàng sớm nguôi giận, sớm để ta đi.

 

Nhưng rõ ràng… ta đã đánh giá quá cao lương tâm của nàng ta.

 

Ngày đầu tiên, ta chỉ bị đánh đập.

 

Ngày thứ hai, nàng ta dùng que gỗ đ.â.m vào đầu ngón tay ta.

 

Ngày thứ ba, nàng nhốt ta vào thủy lao trong Tể tướng phủ, nơi chuyên giam giữ các nô tài phạm lỗi.

 

Trong đó... ta phát hiện ra t.h.i t.h.ể cha mẹ mình.

 

Khoảnh khắc ấy, ta thật sự muốn c.h.ế.t cho xong.

 

Trong dòng nước thối rữa, ta cố gắng nhấn chìm bản thân mà c.h.ế.t đuối.

 

Gã tiểu đồng canh gác hốt hoảng kéo ta lên, vừa lay vừa kêu:

 

"Khai Vân tỷ ơi, tỷ không được chết! Mau tỉnh lại đi!"

 

Ta nôn ra một ngụm nước lớn, yếu ớt hỏi:

 

"Ngươi… nhận ra ta sao?"

 

Tiểu đồng nói:

 

"Tỷ quên rồi ư? Tỷ là ân nhân cứu mạng của ta!"

 

"Mấy năm trước, tiểu thư làm mất vòng vàng, quản sự định bắt bừa một người chịu tội.

Ta suýt bị gán là kẻ trộm, là tỷ thấy được nỗi oan của ta, giữ chân tiểu thư lại, sau đó tìm ra kẻ trộm thật.

Nếu không nhờ tỷ, ta sớm đã bị đánh gãy chân rồi!"

 

Nói đến đây, tiểu đồng nghẹn ngào:

 

"Tỷ tốt như vậy, sao tiểu thư lại đối xử với tỷ tàn nhẫn như thế chứ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta chậm rãi cười thảm:

 

"Bởi vì… ta không phải một nô tỳ trung thành."

 

Tiểu đồng sững sờ.

 

Ta lại hỏi hắn:

 

"Hầu phủ bên đó sao rồi?

Nghe nói đại gia sắp thành thân với quận chúa?"

 

Tiểu đồng gãi đầu:

 

"Ban đầu đúng là chuyện tốt sắp thành…

Nhưng đại gia lại phát bệnh nặng, nghe nói một chân đã bước vào mộ, nếu cố cử hành hôn lễ, e là sẽ c.h.ế.t ngay trên đại đường."

 

"Lão tổ Hầu phủ hoảng loạn, chẳng còn tâm trí lo chuyện hôn nhân, còn nói quận chúa khắc phu.

Vợ chồng Nhiếp chính vương sao cam lòng để con gái cả đời thủ tiết? Thế là… hôn sự cũng tan rồi."

 

Ta ho khan liên tục:

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Sao lại vậy? Quận chúa cũng cam lòng hủy hôn sao?"

 

Tiểu đồng thở dài:

 

"Quận chúa là thiên kim khuê các, nào từng tiếp xúc sinh tử?

Nghe nói hôm đại gia phát bệnh, trông chẳng khác gì người chết, quận chúa sợ quá ngất xỉu, rồi ngay đêm đó đã rời khỏi Hầu phủ."

 

Hắn như nhớ ra điều gì, trách mắng:

 

"Ôi tổ tông của ta ơi, tỷ đừng lo cho người khác nữa được không?

Mau nghĩ cách cứu lấy bản thân đi!

Tỷ xem như làm thêm một việc thiện nữa đi, đừng để ta trơ mắt nhìn ân nhân của mình c.h.ế.t thảm, có được không?"

 

Ta dần bình tĩnh lại, cầu hắn giúp ta vớt t.h.i t.h.ể phụ mẫu lên để an táng.

 

Làm xong hết thảy, hắn quay lại tìm ta, lo lắng hỏi:

 

"Giờ tỷ tính sao?"

 

Ta đáp:

 

"Phiền ngươi giúp ta tìm một thứ."

 

Chiếc hộp gỗ mà Sơn y tặng, vốn là để dành cho Lục Đàm, phòng khi khẩn cấp.

 

Không ngờ, lúc nhét ngân phiếu cho ta, thúc ấy cũng giấu hộp ấy vào bọc.

 

Ta từng nghĩ, thúc ấy để lại làm kỷ vật cho ta.

 

Nhưng giờ, ta đã hiểu rõ dụng ý của thúc ấy.

 

Chỉ là, hộp gỗ ấy ta giấu trong y phục, mà y phục đã không biết bị vứt xó xỉnh nào.

 

Tể tướng phủ rộng lớn, muốn tìm một chiếc hộp gỗ nhỏ thì khó tựa lên trời.

 

Ta gắng gượng nói:

 

"Sống c.h.ế.t có số, ta tám phần là không sống nổi rồi...

Nếu không cứu được ta, ngươi cũng đừng thấy áy náy,

ngươi đã giúp ta an táng cha mẹ, đại ân ấy, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa để báo đáp..."

 

15

 

Tiểu thư lại đến thuỷ lao, đã là chiều ngày thứ năm.

 

Nàng ta thờ ơ chơi đùa với móng tay, giọng nhàn nhạt:

 

“Ngươi vậy mà vẫn chưa c.h.ế.t à?

Xem ra ông trời cũng đang trừng phạt ngươi, để ngươi sống thêm mấy ngày mà chịu khổ.”

 

Ta yếu ớt như tơ liễu trong gió, nghe mà không đáp.

 

Toàn thân ta như mục rữa, đến cả sức để ngẩng đầu nhìn nàng cũng không còn.

 

Thấy ta cứ cúi đầu mãi, nàng liền cười lạnh:

 

“Muốn cầu xin ta tha mạng?

Đừng có mơ.”

 

Ta không nhịn được mà phì cười.

 

Nàng tưởng ta đang giả vờ đáng thương.