Mọi người đều cho rằng Lục Sách yêu ta đến si mê. Hắn vì ta bỏ trống ngôi hậu ba năm, ta thích hoa lê, lại thích rượu, hắn liền trồng đầy vườn hoa lê, đích thân hái quả ủ rượu, chôn dưới đất chờ ta trở về.
Ta cũng từng nghĩ như vậy. Ta từng nghĩ chúng ta quen biết nhau bảy năm, hẳn là tâm ý tương thông.
Ta từng nghĩ hắn yêu ta, cho nên hắn mới hứa với ta một đời một kiếp chỉ có một người, mới khóc đến xé lòng xé phổi, mất hết phong thái khi ta đỡ tên cho hắn, mới có đại điển phong hậu long trọng chưa từng có.
Hắn mới run rẩy ôm ta vào lòng sau khi đại điển phong hậu kết thúc.
Hắn nói, "Uẩn Nhi, cuối cùng ta cũng đợi được nàng rồi, ta biết nàng nhất định sẽ trở về... nàng có biết những năm này ta… Ta ngày đêm đều nhớ nàng."
Hốc mắt hắn ửng đỏ, giọng nói khàn đặc, tình cảm chân thành tha thiết. Ta tưởng rằng cuối cùng chúng ta cũng tu thành chính quả, khổ tận cam lai.
Nhưng ngày thứ hai sau khi đại điển phong hậu kết thúc, một cô nương có dung mạo giống ta đến tám phần đến cung ta, dịu dàng hành lễ với ta.
Phán Hạ, nha hoàn lớn lên cùng ta, ghé sát vào ta, nhỏ giọng nói, đây là Ngu mỹ nhân được bệ hạ phong từ hai năm trước.
Nàng nói nữ nhân trong cung bệ hạ không nhiều, ngoài Ngu mỹ nhân này ra, những người khác đều là các thế gia vọng tộc nhét vào, nửa năm cũng khó gặp được bệ hạ một lần, chỉ có Ngu mỹ nhân này, thỉnh thoảng còn được triệu kiến vài lần.
"Còn không phải là dựa vào dung mạo có vài phần giống tiểu thư mới lấy lòng được bệ hạ, ăn theo ánh hào quang của tiểu thư, còn dám nghênh ngang đến trước mặt tiểu thư, thật đáng ghét!"
Giọng nàng ấy đầy vẻ căm hận. Ta chỉ ngây người nhìn người trước mặt. Trên đời này làm sao lại có người giống ta mà lại không giống ta đến thế?
Nàng ấy rõ ràng có dung mạo giống ta đến tám phần, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Ta thích mặc áo đỏ, thích những màu sắc rực rỡ, thích cưỡi ngựa b.ắ.n cung múa đao múa kiếm.
Nàng ấy thì một thân tố bạch, yếu đuối dịu dàng, nhẹ nhàng mềm mại, như cơn mưa xuân mới ở Giang Nam.
Nàng ấy thấy người có dung mạo giống mình cũng chỉ hơi đỏ mắt, e lệ gượng cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thảo nào bệ hạ luôn nói ta có tướng mạo tốt, có phúc khí, thì ra là như vậy. Có thể có vài phần giống nương nương, là phúc khí của ta."
Phúc khí sao?
Ta không hiểu.
Sao một người có thể xem việc mình giống người khác là phúc khí của mình chứ?
Như ngay lúc này đây, ta nhìn nàng ta đứng trước mặt, chỉ cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đó nghẹn lại, một hơi nghẹn ứ không lên không xuống được.
Ta còn chưa nghĩ ra phải làm sao thì Lục Sách đã đến.
Hắn đến rất vội, còn chưa kịp thay triều phục, vội vã đi một đường khiến y phục có chút nhăn nhúm.
Hắn vội vàng liếc nhìn ta một cái, liền quay đầu nhìn Ngu mỹ nhân, cau mày quát: "Sao nàng lại ở đây? Không phải đã bảo nàng ở Tĩnh Di Hiên dưỡng bệnh cho tốt sao? Còn không mau về đi!"
Ngu mỹ nhân rời đi. Khi nàng ta đi, trong mắt còn vương lệ. Ta nhìn bóng lưng nàng ta, không quay đầu lại hỏi Lục Sách: "A Sách, chàng nói ngày đêm nhớ ta, đây là cách chàng nhớ ta sao?"
"Không phải, Uẩn Nhi, nàng nghe ta giải thích..._Giữa ta và Ngu mỹ nhân thật sự không có gì cả, ta giữ nàng ấy ở lại trong cung chỉ vì nàng ấy quá đáng thương."
Hắn cẩn thận liếc nhìn ta một cái, thấy sắc mặt ta trầm xuống, lại mím môi im lặng.
Sau một thoáng bối rối ngắn ngủi, hắn dường như đã trở lại làm vị đế vương hỉ nộ bất hình vu sắc - không để lộ hỉ nộ ra mặt.
Triều phục màu vàng sáng và mũ miện mười hai chuỗi ngọc trên người hắn, tăng thêm vài phần xa cách, vô cớ khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Hắn đã không còn là chàng thiếu niên ôn nhuận như ngọc, sẽ hơi đỏ mặt, bất đắc dĩ nhìn ta trong ký ức của ta nữa rồi.