Toái Ngọc

Chương 2



"Nàng ấy vốn là con gái nhà phú thương, sau khi gia đạo sa sút bị người ta bán vào Nam Dương vương phủ, làm vũ cơ. Đáng thương thay, nàng ấy phụ mẫu đều mất, không nơi nương tựa..."

 

Hắn thở dài một tiếng: "Uẩn Nhi, nàng là độc nữ của Định Bắc Hầu, ở nhà đã được ngàn vạn sủng ái, vào cung, cũng là người tôn quý nhất trong cung này, nàng ấy không thể chia sẻ bất cứ thứ gì của nàng, trong lòng ta chỉ có một mình nàng. Nàng ấy và nàng giống nhau đến thế, nàng hãy coi như thương xót nàng ấy, đừng so đo với nàng ấy, được không?"

 

Ta chợt nhớ lại ba năm trước. Ba năm trước, ta cải trang nam trang trà trộn vào quân doanh, một đường theo quân đội đến Tây Bắc.

 

Khi đó chiến sự Tây Bắc khẩn cấp, Lục Sách cũng thường vì thế mà lo lắng. Ta liền thừa lúc hắn rảnh rỗi lẻn vào trướng của hắn, lén lút nắm lấy tay áo hắn, nhỏ giọng gọi tên hắn.

 

Hắn giật mình. Người ngày thường luôn ôn văn nhã nhặn, không hề biến sắc bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, lông mày dựng đứng.

 

"Sao nàng lại ở đây?! Mau trở về!"

 

Ta cười vô lại: "Dù sao ta cũng đến rồi, chàng đuổi cũng không đuổi được. Hơn nữa, ta còn phải bảo vệ chàng nữa!"

 

Lúc đó ta nghĩ rất đơn giản.

 

Ta nghĩ Lục Sách tuy có học võ, nhưng dù sao hắn cũng là người nửa đường xuất gia, công phu trên tay yếu hơn ta, không giống như ta, từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, đao thương kiếm kích thứ gì cũng tinh thông, một ngọn hồng thương càng múa đến uy phong lẫm liệt.

 

Ta muốn bảo vệ hắn. Và ta đã thực sự làm được.

 

Trong trận chiến ở Bạch Lộc Nhai, ta bảo vệ Lục Sách xông ra khỏi đội quân địch, rồi dùng thân mình làm lá chắn đỡ cho hắn một mũi tên.

 

Đêm đó, ta mặc giáp đỏ áo đen, cưỡi ngựa ô cầm hồng thương, lưng cắm trường tiễn.

 

Đêm đó, hắn toàn thân nhuốm máu, tóc đen tán loạn, trông như lệ quỷ. Hắn vác ta trên vai, lê cái chân bị thương m.á.u thịt lẫn lộn xông vào trong trướng, ngay cả giọng nói cũng khàn đặc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đại phu, đại phu đâu!"

 

Khi rút tên, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đại phu bảo hắn ra ngoài trị thương trước, hắn cũng không đi, sống c.h.ế.t nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, môi tím tái run rẩy.

 

Hắn nói: "Uẩn Nhi sợ đau nhất, ta phải ở bên cạnh nàng ấy, ta không đi đâu cả."

 

Nói ra thật nực cười, ban đầu ta chọn trúng Lục Sách, chính là vì trong đám công tử ở kinh thành, chỉ có hắn đối xử với ta như một cô nương.

 

Rõ ràng ta lớn như vậy chưa từng kêu một tiếng đau, vậy mà hắn cái gì cũng sợ ta đau sợ ta xót.

 

Nhưng mà...

 

Người trước kia đến ta không cẩn thận va phải một chút cũng sợ ta đau sợ ta xót, bây giờ lại nói ra những lời như vậy. Hắn bảo ta thương xót nàng ta, đừng so đo với nàng ta.

 

Nhưng ta thương xót nàng ta, ai thương xót ta đây?

 

Ta hít sâu một hơi, hỏi hắn: "Bệ hạ, chàng còn nhớ ba năm trước, đêm ở Tây Bắc, chàng đã nói gì với ta không? Đêm đó, chàng nắm tay ta, khóc lóc cầu xin ta nhất định phải khỏe lại. Chàng hứa với ta, nói đợi ta khỏe lại, chúng ta sẽ thành thân. Chàng nói đời này chỉ cưới một mình ta, chúng ta một đời một kiếp một đôi, chàng quên hết rồi sao?"

 

Hắn dường như có chút chật vật, im lặng một lúc, giọng nói khàn khàn.

 

"Uẩn Nhi, chung quy vẫn là ta có lỗi với nàng. Nhưng ta là đế vương, ta cũng có những bất đắc dĩ của mình. Nàng là hoàng hậu của ta, trong lòng ta chỉ có một mình nàng, nàng và bọn họ không giống nhau..."

 

Ta bật cười: "Thật ra thì, ta biết chàng là hoàng thượng, ta cũng không nhất định phải một đời một kiếp một đôi với chàng, chỉ là dù thế nào đi nữa, chàng cũng không nên trong ba năm ta vắng mặt, đặt một người giống ta như vậy trong cung."

 

Ta tiếp tục nói: "Chàng có biết ba năm này ta đã sống thế nào không?"

 

Lần đó ta trúng mũi tên móc liên hoa, đầu mũi tên móc vào thịt, có kịch độc, lại chỉ cách tim một ly.