Năm đó ta mười bốn tuổi, lần đầu tiên theo phụ thân ra trận, ngựa non háu đá, không nghe lời khuyên ngăn của phụ thâm và huynh đệ dẫn đầu muốn đơn đấu với Tiểu Khả Hãn Bắc Địch, không ngờ bị người ta đánh ngã ngựa.
Hách Liên Mệ cưỡi ngựa cao ngất, cầm kiếm chỉ vào ta, vẻ mặt ngạo nghễ.
"Đây là dũng sĩ của Trung Nguyên các ngươi sao?" Hắn cười nhạo một tiếng: "Sinh ra nhỏ bé gầy gò như vậy, ẻo lả như nữ nhân, người không biết còn tưởng ta đang bắt nạt nữ nhân."
Xung quanh vang lên tiếng cười ồ.
Hắn vung kiếm c.h.é.m tới, ta vội vàng tránh về phía sau, không cẩn thận bị hắn hất rơi mũ giáp.
Hắn sững sờ: "Lại còn là nữ nhân..."
Ta thừa dịp hắn sững sờ, nhặt thanh kiếm trên mặt đất, nhảy lên. Mũi kiếm trắng toát chỉ thẳng vào cổ họng hắn: "Nữ nhân thì sao? Tiểu Khả Hãn Bắc Địch ngươi, hảo hán thảo nguyên còn không phải vẫn bị nữ tử Trung Nguyên ta chỉ kiếm vào cổ sao? Nếu mũi kiếm này tiến thêm một tấc, mạng ngươi sẽ không còn."
Ta từ từ thu kiếm lại trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, cười nói: "Ngươi vừa nãy tha cho ta một mạng, ngươi không g.i.ế.c ta, ta cũng không g.i.ế.c ngươi. Chỉ là, ta có một lời muốn khuyên Tiểu Khả Hãn - kiêu binh tất bại. Dù ta là nữ nhân, cũng không phải người ngươi có thể xem thường."
Năm đó trên chiến trường, ta may mắn thắng Hách Liên Mệ, về sau bị phụ thân mắng cho một trận té tát.
Ông nói ta hành sự lỗ mãng, sau này khó tránh khỏi thiệt thòi, lại nghĩ ta đã mười bốn tuổi mà không có chút dáng vẻ con gái nào, ông tàn nhẫn đưa ta về kinh thành.
Ta cũng ở kinh thành gặp được người mặc áo xanh, cầm sách vở, ngồi giữa rừng trúc, sẽ đỏ tai mỉm cười với ta, bất đắc dĩ lại quan tâm dặn dò ta phải cẩn thận.
Lục Sách trong ký ức của ta năm mười sáu tuổi. Từ đó, nhất kiến khuynh tâm (vừa gặp đã yêu).
Ta nghĩ đến xuất thần, mãi đến khi giọng nói của Hách Liên Mệ vang lên, mới kéo ta ra khỏi hồi ức.
"Cái này đẹp, ngươi thử xem."
Hắn lấy từ trên sạp một cây trâm cài tóc so lên đầu ta.
"Đẹp chỗ nào?" Ta tránh tay hắn, nhíu mày, giả vờ như chợt hiểu ra: "Cũng đúng, Bắc Địch các ngươi làm gì có đồ trang sức trâm cài tinh xảo như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Chẳng phải người ta nói cô nương Trung Nguyên các ngươi thích nhất mấy thứ trâm cài hoa tai này sao?"
Hắn sờ mũi, vẻ mặt khó hiểu, sau đó cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Ồ, ta quên mất, ngươi lớn lên ở Tái Bắc, cũng không giống cô nương."
Cuối cùng ta vẫn nhận lấy cây trâm cài đó.
Trước khi về cung, ta hỏi Hách Liên Mệ rốt cuộc muốn gì, hắn nhét cây trâm vào tay ta, nhướn mày cười: "Sau này đừng khóc nữa. Bị người ta ức h.i.ế.p không biết ức h.i.ế.p lại sao? Ngu Tri Uẩn ta quen không phải là như vậy."
"Nếu thật sự đánh không lại thì nói ta biết, ta ức h.i.ế.p lại giúp ngươi."
Ta cười khẩy một tiếng.
Nói ra cũng buồn cười, ta về cung lâu như vậy, chịu bao nhiêu uất ức, người đầu tiên nói muốn ức h.i.ế.p lại giúp ta, lại là kẻ tử địch của ta trước kia.
Còn người ức h.i.ế.p ta, khiến ta đau lòng, lại là người trước kia thề non hẹn biển một đời một kiếp yêu thương ta, tuyệt đối không để ta chịu chút ấm ức nào.
Ba ngày sau là ngày sứ thần Bắc Địch vào triều. Lục Sách rất coi trọng lần gặp gỡ này, đặc biệt thiết yến tiệc gia đình ở hành cung chiêu đãi bọn họ, còn thiết lập trận đấu mã cầu trên ngọn núi phía sau hành cung, cùng nhau hữu nghị giao lưu.
Trận đấu mã cầu đến giờ Thân mới bắt đầu. Buổi trưa, ta thật sự ngứa ngáy khó chịu, liền dắt Tật Phong ra ngoài.
Tật Phong là con ngựa tốt hiếm có ở Tây Vực, cũng là con ngựa ta đã quen cưỡi từ khi ở Tái Bắc, nó lớn lên cùng ta từ nhỏ, bao nhiêu năm nay ta vẫn luôn chăm sóc yêu quý nó.
Ta mang nó đến kinh thành, là muốn nó cùng ta nhìn xem sự phồn hoa của kinh thành.
Chỉ tiếc là...
Từ khi ta vào cung, cơ hội được cưỡi nó ngày càng ít.
Ta xoay người lên ngựa, không ngờ vừa quay đầu lại, trong mắt rõ ràng dâng lên một màu đỏ.
Ngu mỹ nhân không biết từ lúc nào cũng ra khỏi trướng, cưỡi ngựa đứng sau ta, một thân áo đỏ, tươi cười rạng rỡ.
Bên cạnh nàng ta, Lục Sách cưỡi ngựa song song với nàng ta. Có lẽ là nhìn thấy ta, tiếng nói chuyện của bọn họ dừng lại.