Người ta thích ấy à, hẳn là chàng thiếu niên áo xanh mười sáu tuổi, sẽ quỳ trước mặt phụ thân ta, vẻ mặt chân thành, từng chữ từng chữ hứa hẹn, nói Lục Sách hắn dù có chỗ không bằng người khác, dù đường phía trước gập ghềnh, cũng nhất định bảo vệ chu toàn cho ta, không để ta chịu chút ấm ức nào.
Là chàng thiếu niên sẽ phi ngựa khắp kinh thành, chỉ để đem đóa hoa đào nở rộ nhất mùa xuân đặt trước cửa sổ ta.
Là chàng thiếu niên sẽ vì mấy câu cãi vã với ta mà đỏ mắt, kéo tay áo ta lặp đi lặp lại giải thích, bị ta chê lắm lời còn cười như gió xuân, nói "Ta không sợ nàng chê ta lắm lời, ta chỉ sợ trong lòng nàng có khúc mắc".
Nói chung, không phải là người trước mắt này.
Ta nâng chén rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch. Lâu lắm rồi chưa uống thứ rượu cay nồng như vậy.
Cay đến hốc mắt chua xót.
Tiệc cung đình kết thúc, phụ thân đến Phượng Nghi Điện thăm ta. Ông nhìn ta, hốc mắt dần đỏ lên: "Uẩn Nhi, con gầy đi rồi."
Ông hỏi ta có hối hận không. Khi ta và Lục Sách mới quen biết không lâu, phụ thân đã từng cảnh cáo ta.
Ông nói Lục Sách tuy có tài năng, nhưng thân thế gian truân, không được sủng ái. Hắn lại có chí khí cao ngạo, không cam chịu khuất phục người khác, nếu ta nhất quyết ở bên hắn, con đường này chắc chắn sẽ rất gian khổ.
Lúc đó ta chỉ quỳ trước mặt ông, nói dù thế nào con cũng không hối hận.
"Con không hối hận."
Chỉ cần là chuyện ta đã quyết định làm, ta tuyệt đối không hối hận.
Nếu thật sự sai rồi, thì cứ sai đi.
Ta dẫn Phán Hạ lén lút trốn ra khỏi cung. Những ngày này thật sự quá ngột ngạt, trời vuông vức, tường vuông vức. Ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí.
Ban đầu nàng ấy có chút sợ hãi, nhưng khi chúng ta đến ngoại ô kinh thành, cưỡi ngựa lên, nghe thấy tiếng gió, nàng ấy chỉ còn lại sự vui mừng.
"Tiểu thư, bên ngoài tốt quá! Theo ta thấy, vẫn là Tái Bắc của chúng ta tốt hơn."
Đúng vậy, kinh thành có gì tốt chứ.
Không bằng Tái Bắc, tự do tự tại.
Lúc cưỡi ngựa, ta không khỏi suy nghĩ, giữa ta và Lục Sách rốt cuộc đã sai ở bước nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rốt cuộc tại sao chúng ta lại biến thành bộ dạng như bây giờ?
Phía sau truyền đến tiếng roi quất ngựa. Ta giơ tay chỉ.
"Phán Hạ, chúng ta thi xem ai đến đó trước, thế nào?"
"Được ạ."
Tiếng đáp lại vang lên, nhưng không phải của Phán Hạ, mà là một giọng nam trong trẻo.
"Ngươi là..."
Ta quay đầu lại, hơi sững sờ. Người trước mắt cao lớn mắt sâu mũi cao, tóc đen môi đỏ, đôi mắt màu hổ phách sáng như sao trời, khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua, liền nghĩ đến thảo nguyên vạn dặm, nghĩ đến tuyết trắng xóa, nghĩ đến mặt trời chói chang.
Tiểu Khả Hãn Bắc Địch, Hách Liên Mệ.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Ta hỏi.
"Đương nhiên là..." Hắn lười biếng ngẩng mắt, cười một tiếng, nhưng lời nói được một nửa nụ cười cũng dừng lại. Hắn nhíu mày: "Ngươi khóc rồi?"
Ta sững sờ, lúc này mới phát hiện ra mình không biết đã rơi lệ từ lúc nào.
"Ta không có."
Ta chớp chớp mắt. Hắn nhìn ta chằm chằm một lúc, đột nhiên cười: "Này, Ngu Tri Uẩn, chẳng phải ngươi nói muốn so sao. Chúng ta so xem ai đến chân núi phía trước kia trước được không? Nếu ngươi thắng, ta có một món quà lớn tặng ngươi. Nếu ngươi thua... vậy ngươi phải đáp ứng ta một chuyện. Yên tâm, chuyện này không liên quan đến triều chính, ngươi tuyệt đối có thể làm được."
Ta còn đang ngẩn người, hắn đã nâng cằm, cười phóng khoáng phong lưu: "Sao, không dám rồi à? Mấy năm không gặp, sao gan ngươi lại nhỏ đi thế này?"
"So thì so," ta nắm chặt dây cương: "Ta còn sợ ngươi chắc!"
Cuối cùng vẫn là Hách Liên Mệ thắng. Hắn dẫn ta đến chợ ở kinh thành.
Nói ra thì ta và Hách Liên Mệ cũng là người quen cũ. Chúng ta từng đánh nhau một trận.
Trên chiến trường. Bắc Địch vốn xuất thân là dân tộc du mục, hiếu chiến, những năm trước đây từng gây chiến với nước Tuy.