Toái Ngọc

Chương 8



Máu tươi b.ắ.n đầy mặt ta. Ta mặt không chút biểu cảm bò dậy từ mặt đất, rút kiếm, trên người dính m.á.u và bùn đất, chân tập tễnh bước về phía Hách Liên Mệ.

 

"Ngươi một mình đến tìm ta?"

 

Hắn nhìn chằm chằm những vết m.á.u lấm tấm trên mặt ta, ánh mắt tối sầm. Một lúc lâu sau, hắn không biết lấy ra từ đâu một chiếc khăn tay.

 

"Lau đi."

 

Ta cười, tùy ý lau mặt, trả kiếm cho hắn, giọng nói khàn khàn: "Vừa rồi đa tạ ngươi. Đi thôi, nên về rồi."

 

Ta gặp Lục Sách ở ngoài sân mã cầu. Hắn cưỡi một con ngựa không được khỏe khoắn, mặt trầm ngâm muốn chạy vào rừng sau núi. Mấy thị vệ quỳ trước mặt hắn, vẻ mặt hận không thể c.h.ế.t để can gián.

 

"Bệ hạ, thần đã phái người vào rừng tìm kiếm, hiện giờ không ai biết trong rừng còn thích khách hay không, bệ hạ là thân vàng ngọc, vạn lần không thể tự mình mạo hiểm!"

 

"Tránh ra!"

 

Lục Sách quát lớn, sau đó ánh mắt chuyển hướng, nhìn thấy ta cùng Hách Liên Mệ cùng cưỡi ngựa.

 

"Uẩn Nhi!"

 

Hắn vội vàng tiến lên, quan sát ta từ trên xuống dưới, nhìn thấy vết m.á.u chưa lau sạch trên mặt ta, luống cuống: "Uẩn Nhi, nàng bị thương ở đâu không? Máu này..."

 

Ta tránh bàn tay của hắn. Vẻ mặt hắn cứng đờ, dừng lại một chút, rồi lặng lẽ thu tay về, các ngón tay co rút lại, tự nói: "Dù sao thì, trở về là tốt rồi, để thái y khám cho nàng trước đã."

 

Ta vẫn không nói một lời.

 

Thật ra ta có lời muốn nói.

 

Trên đường cưỡi ngựa trở về, ta muốn hỏi Lục Sách, tại sao hắn bảo vệ Ngu mỹ nhân mà bỏ rơi ta.

 

Khi hắn hỏi về vết thương của ta, ta muốn đáp trả hắn một câu "Chỉ là vết thương nhỏ, không c.h.ế.t được".

 

Nhưng ta nghĩ lại thì thấy chẳng có ý nghĩa gì. Cho dù ta có hỏi có nói, thì sao chứ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thái y rất nhanh đã đến khám vết thương cho ta. Sau khi kê đơn thuốc, Lục Sách cho mọi người lui xuống, rồi gọi nước vào, muốn đích thân lau rửa và bôi thuốc cho ta.

 

Ta lại một lần nữa tránh bàn tay của hắn.

 

"Uẩn Nhi..." Ánh mắt hắn tối sầm lại: "Nàng đang giận ta đúng không? Ta biết là ta không tốt, là ta không bảo vệ tốt cho nàng, nàng giận ta cũng là lẽ đương nhiên. Chỉ là nàng bị thương rồi, cho dù thật sự tức giận, cũng không nên đem thân thể mình ra đùa. Để ta bôi thuốc cho nàng được không?"

 

Ta nhìn đôi mắt mang theo chút cầu khẩn của hắn, đột nhiên cười.

 

"Lần thứ năm rồi."

 

"Cái gì?"

 

Hắn khựng lại.

 

"Ta nói, đây là sau khi ta về cung, chàng lần thứ năm nói với ta 'Là ta không tốt, nàng giận ta cũng là lẽ đương nhiên' rồi."

 

Hắn im lặng một lát, có chút khó khăn mở miệng: "Uẩn Nhi, vừa nãy là ta không suy nghĩ chu đáo, ta nghĩ Ngu mỹ nhân thân thể yếu đuối, không chịu được kinh hãi, còn nàng tinh thông võ nghệ lại thiện nghệ cung mã, nên..."

 

"Đủ rồi!"

 

Ta nghiêm túc nhìn người trước mặt, nghiêm túc mở miệng.

 

"Lục Sách, có phải trong mắt chàng, ai yếu thế thì người đó có lý không?"

 

Người trước mắt vẫn giống như trước đây, dung nhan như họa, ánh mắt ôn nhu, khiến người ta chỉ nhìn một lần là sinh lòng yêu thích.

 

Nhưng rốt cuộc vẫn không giống nhau nữa rồi.

 

"Khi ở Phượng Nghi Điện, rõ ràng ta không làm gì cả, ta chỉ dọa nàng ta một chút, nhưng nàng ta ngã xuống đất, chàng liền theo bản năng cho rằng ta sai. Hôm nay ở đây, nếu ta không bị thương, chàng có phải cũng sẽ cho rằng, quyết định mà chàng đã làm cũng là điều đương nhiên không?"

 

Sắc mặt hắn trong nháy mắt trắng bệch.

 

"Không phải vậy, Uẩn Nhi, thật sự không phải vậy. Là ta bị ma xui quỷ khiến, nàng tha thứ cho ta lần cuối cùng này có được không, ta đảm bảo..."

 

Ta cắt ngang hắn: "Không sao cả, là vậy hay không phải vậy, ta đều không quan tâm nữa. Từ khi ta vào cung, thường xuyên khổ não. Ta khổ não chàng rõ ràng miệng nói yêu ta, lại luôn làm ra những chuyện khiến ta đau lòng khó chịu. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ta bị sự yêu thích của mình đối với chàng, bị chàng của ba năm trước làm mờ mắt rồi. Là ta bị lá che mắt, lại quên mất lòng người dễ thay đổi. Cũng may bây giờ, ta đã nghĩ thông suốt rồi.