Toái Ngọc

Chương 9



Ta nhẹ nhàng cười: "A Sách, trước hôm nay, ta chưa bao giờ hối hận vì đã thích chàng, cũng chưa bao giờ hối hận vì đã cứu chàng. Chàng biết đấy, ta vốn dĩ là người không thích hối hận, nhưng lúc đầu, nếu sớm biết sẽ có kết cục như ngày hôm nay..."

 

Lần này đến lượt hắn cắt ngang ta.

 

"Uẩn Nhi!"

 

Hắn vội vàng, không biết vì sao nôn ra một ngụm m.á.u lớn, nhưng hắn không quan tâm đến điều đó, chỉ tùy ý lau đi, liền vội vàng nắm lấy tay ta, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

 

Ta quen biết hắn lâu như vậy, đây là lần thứ hai thấy hắn mất thái độ như vậy.

 

Nếu đổi lại là trước đây, ta nhất định sẽ nắm lấy tay hắn, an ủi thật tốt, nói cho hắn biết dù bất cứ lúc nào, ta vẫn ở đây.

 

Nhưng bây giờ, ta chỉ nhẹ nhàng rút tay mình ra: "A Sách, chúng ta đi đến bây giờ, đã đủ rồi."

 

Trong lúc nói chuyện, có người từ bên ngoài vào báo, nói thích khách còn sống sót đã khai nhận.

 

Hôm nay những thích khách đó là người Sóc Quốc. Hiện giờ Sóc Quốc và Tuy Quốc đại chiến sắp diễn ra, bọn chúng cho thuốc điên vào cỏ ngựa rồi có ý định hành thích, chính là muốn phá hoại mối quan hệ giữa Tuy Quốc và Bắc Địch, khiến Bắc Địch và Tuy Quốc kết thù máu.

 

Lục Sách gật đầu, cho người lui xuống, ngay sau đó lại có thị vệ áp giải Hoài Liên bên cạnh Ngu mỹ nhân tới.

 

Trong trướng nhất thời trở nên hỗn loạn.

 

Một đám người bị triệu đến. Người quản ngựa nói, sáng sớm hôm nay, khi trời vừa hửng sáng, hắn đã thấy Hoài Liên quanh quẩn bên ngoài chuồng ngựa ở tận phía nam, lén lút không biết làm gì.

 

Hoài Liên thì quỳ trên đất, liên tục kêu oan. Nàng ta nói nàng ta chưa từng đến cái chuồng ngựa đó, nhất định là tên tiểu tử kia nhìn nhầm, nếu không, chính là có người cố ý hãm hại.

 

Ngu mỹ nhân cũng quỳ trên đất, không ngừng lấy tay áo lau nước mắt, khẩn cầu bệ hạ sáng suốt.

 

Ta cười nhìn màn kịch này, cười đến mức hốc mắt chua xót. Ta chậm rãi đứng dậy, rút thanh kiếm dài giắt bên hông thị vệ, khập khiễng bước đến trước mặt Ngu mỹ nhân, mũi kiếm chỉ thẳng vào yết hầu nàng ta.

 

Chuồng ngựa ngoài cùng phía nam, chỉ có một con ngựa, là Tật Phong của ta. Cả trướng dường như đều bị hành động của ta làm cho kinh hãi, ai nấy đều như hóa đá, không có một ai tiến lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Mãi đến khi tiếng thét chói tai đánh thức bọn họ: "Uẩn Nhi, nàng bỏ kiếm xuống trước đi."

 

Là giọng Lục Sách. Ta đáp một tiếng, rồi cổ tay xoay chuyển, mũi kiếm chỉ vào hắn.

 

Tiếng kinh hô vang lên hết đợt này đến đợt khác. Có người hét lớn "Láo xược", có người muốn tiến lên. Lục Sách ra hiệu bằng ánh mắt, không ai dám động đậy nữa.

 

Còn ta—

 

Ta mỉm cười nhìn hắn, vung kiếm cắt một mảnh vạt áo.

 

Hôm nay ta tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t con chiến mã đã cùng ta chinh chiến nhiều năm, cũng hiểu ra rằng có những chuyện, nên dứt khoát thì phải dứt khoát, nếu không sẽ tự rước họa vào thân.

 

Nhưng cuối cùng ta vẫn không thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Ngu mỹ nhân kia.

 

Thứ nhất là vì chứng cứ không đủ, ta không thể cứ thế mà g.i.ế.c nàng ta.

 

Thứ hai, là vì ta ngã xuống. Khi ta cắt xong vạt áo kia, quay người bước về phía Ngu mỹ nhân, ta suy kiệt sức lực ngã xuống đất.

 

Hôm nay trải qua một trận này, thật ra ta đã sớm kiệt sức rồi. Ngay từ khi tự tay g.i.ế.c Tật Phong, ta đã mệt đến không chịu nổi rồi. Toàn thân trên dưới, chỗ nào cũng đau, chỗ nào cũng mệt.

 

Thân thể mệt, trong lòng cũng mệt. Ta chống tay đứng dậy, liếc thấy bàn tay Lục Sách đưa về phía ta, ta dừng lại một chút, liền hất mạnh ra.

 

"Không cần chàng đỡ, ta tự đứng dậy được."

 

Ta chậm rãi bước ra khỏi trướng. Ngoài trướng, Hách Liên Mệ nhìn ta, vẻ mặt phức tạp. Hắn theo bản năng đưa tay ra đỡ ta, cũng bị ta tránh né.

 

"Cũng không cần ngươi đỡ, ta tự đi được."

 

Từ nhỏ đến lớn dù gặp phải chuyện gì, ta đều quen với việc tự mình đứng lên.