Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 104: Anh chàng lười biếng xảo quyệt đầy mưu mô!



Nhìn bộ dạng sợ đến cứng họng của Nghiêm Lập Hâm, Thẩm Ưu chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng.

 

【Haizz, đã bảo đừng báo cảnh sát rồi mà không nghe. Giờ thì thấy hậu quả rồi chứ? Chọc giận vợ cũ, giờ lại dính luôn tới bạn trai cũ!】

 

Mọi người: ???

 

Khoan đã, ý là vợ cũ và bạn trai cũ là hai người khác nhau à??

 

Trịnh Cao Viễn: Gì vậy trời? Sao lại nghe thấy giọng của Thẩm Ưu nữa vậy? Cô ấy đâu có mở miệng đâu?

 

【Ông bà ta nói quả không sai, làm việc thất đức trời không dung. Không phải không báo ứng, chỉ là chưa đến lúc thôi. Không thì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ, gọi ngẫu nhiên mà lại trúng ngay bạn trai cũ?】

 

【Nhưng nói thật thì người đó cũng không hẳn là bạn trai cũ đâu nhé. Cùng lắm chỉ là ông chủ nhà từng không lấy một xu tiền thuê, ngược lại còn làm bảo mẫu không công cho Nghiêm Lập Hâm thôi!】

 

Mọi người: Hả? Nghe càng lúc càng rối rồi đó. Rốt cuộc là bạn trai cũ hay chủ nhà cũ?

 

【Nghiêm Lập Hâm thật sự là một kẻ tính toán giỏi. Từ nhỏ đã biết mưu lợi cho bản thân. Sau khi tốt nghiệp đại học tay trắng, gia đình không cho một xu, mà anh ta thì lại không muốn khổ cực lao động nuôi sống bản thân. Cuối cùng nhắm trúng ông chủ nhà đang cho thuê.】

 

Ơ, vậy ra không chỉ keo kiệt mà còn là tên lười biếng xảo quyệt đầy mưu mô nữa à!

 

Ánh mắt Triệu Thanh Đồng lúc này tràn đầy sự khinh bỉ, gần như sắp trào ra khỏi mắt.

 

【Chủ nhà là một người đàn ông trẻ tuổi đã ly dị và nuôi con nhỏ. Trước khi gặp Nghiêm Lập Hâm thì chưa từng nghi ngờ xu hướng tính dục của mình. Ban đầu cũng chỉ giữ khoảng cách xã giao bình thường. Nhưng không chống lại được khi có người chủ động quyến rũ mình!】

 

【Để được ở miễn phí, Nghiêm Lập Hâm dùng đủ mọi thủ đoạn, ép người ta bẻ cong. Mà sau khi bẻ rồi thì cũng không định chịu trách nhiệm. Vừa gặp được vợ cũ giàu có hơn là lập tức lặng lẽ biến mất không một lời từ biệt. Đến giờ kiếm được tiền rồi, cũng chẳng thèm hoàn lại xu nào cho người ta!】

 

Chậc chậc chậc, đúng là mặt người dạ thú, trông thì ra vẻ tử tế lắm mà thực chất lại là một kẻ lập dị.

 

Nghiêm Lập Hâm không ngờ mấy chuyện mình dốc hết sức để che giấu lại bị Thẩm Ưu phơi sạch chỉ bằng vài câu, mặt trực tiếp tối sầm. Nhưng giờ không phải lúc đi tính sổ với cô.

 

Chỉ lát sau, điện thoại của anh ta vang lên, là quản lý gọi đến, rất gấp.

 

Không biết họ trao đổi gì, nhưng chỉ trong vài câu, Nghiêm Lập Hâm lập tức trở về phòng, thay đồ, đội mũ, đeo kính râm, khẩu trang, khoác áo đen, bọc mình kín như bưng, né tránh camera kỹ càng, không nói một lời, vội vàng rời khỏi biệt thự bằng xe riêng.

 

Những người còn lại nhìn nhau, cuối cùng cũng có người lên tiếng hỏi nhân viên chương trình:

 

“Phần gọi video này còn tiếp tục không?”

 

Nhân viên chương trình thản nhiên gật đầu:

 

“Tiếp tục chứ, không sao đâu, mấy chuyện vừa rồi chỉ là chút gián đoạn nhỏ thôi.”

 

“…”

 

Gián đoạn nhỏ đó hả??? Có hơi quá đấy.

 

Cả nhóm lại bắt đầu vòng mới với trò cá sấu.

 

Lần này người bốc trúng sít rịt là Trình Tử Đường.

 

Khán giả kết nối lần này có ID chỉ là một dấu chấm, nhưng avatar thì là một vệt m.á.u đỏ tươi rùng rợn. Người đó cũng không bật camera.

 

Trình Tử Đường vốn đã cảm thấy chột dạ sau chuyện của Nghiêm Lập Hâm, giờ lại thấy cái avatar này thì tim như rớt một nhịp, linh cảm xấu ập tới.

 

“Chào… chào bạn,” cô nuốt nước bọt, “Tôi là Trình Tử Đường, xin hỏi bạn tên gì?”

 

“Trình. Tử. Đường.”

 

Đầu dây bên kia chậm rãi đọc từng chữ trong tên cô, nhưng giọng thì đã bị xử lý bằng công cụ biến đổi, nghe như giọng máy móc, không phân biệt được là nam hay nữ.

 

Giọng đều đều, vô cảm ấy nghe thật kỳ quái khiến da đầu cô tê rần. Cô định kiếm cớ để cúp máy thì đầu dây bên kia bật cười lạnh lẽo, rồi buông một câu:

 

“Cô vẫn sống tốt đấy nhỉ? Hửm?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Người bình thường nghe câu đó thôi cũng đủ lạnh sống lưng, huống gì là người có tật giật mình như cô.

 

Tay cô bắt đầu run không kiểm soát được:

 

“Bạn… bạn là ai vậy?”

 

Ngừng một lát, cô dè dặt hỏi:

 

“Là độc giả của tôi à? Có phải bạn không hài lòng với cái kết nào đó trong truyện của tôi nên dùng cách này để phản ánh không? Nếu vậy thì tôi xin lỗi vì đã khiến bạn thất vọng…”

 

“……”

 

Bên kia chỉ im lặng.

 

Nếu không phải giao diện livestream vẫn hiển thị “đang kết nối”, cô đã tưởng người kia tắt máy rồi.

 

Thấy không có ai phản hồi, Trình Tử Đường tưởng mình đoán đúng, thở phào nhẹ nhõm:

 

“Tôi là một tác giả tôn trọng ý kiến độc giả, không cần phải hù dọa như vậy đâu. Bạn hoàn toàn có thể để lại bình luận hoặc nhắn tin riêng với tôi để trao đổi, tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe.”

 

Cô càng nói càng tự tin, nhưng ngay giây tiếp theo, bên kia dường như không chịu nổi sự ảo tưởng và lắm lời của cô nữa, cắt lời bằng tiếng cười lạnh:

 

“Cô chỉ là một con ch.ó đạo văn đáng khinh, ai thèm đọc mấy thứ ăn cắp của cô chứ?”

 

Giọng nói méo mó như một cái tát giáng thẳng vào mặt Trình Tử Đường, khiến cô cứng đờ.

 

Ngay sau đó, đối phương lạnh lùng buông một câu:

 

“Còn nhớ Hoàng Lạc Tuyền không?”

 

Trình Tử Đường mặt tái mét, tim đập như trống trận.

 

Ánh mắt hoảng loạn, không thể nào che giấu được nỗi sợ.

 

Cái tên đó, sao cô có thể không nhớ chứ?

 

“Xem ra cô vẫn còn nhớ cô ấy.” người bên kia không đáp lại câu hỏi của cô, chỉ lạnh lùng nói:

 

“Trên đời này nhân quả báo ứng, ác giả ác báo, kẻ xấu ắt sẽ bị trừng phạt gấp trăm ngàn lần.”

 

“Tốt nhất là đêm nay đừng ngủ say quá, nếu không thì có khi không kịp thấy mặt trời ngày mai đâu.”

 

Nói xong, người kia dập máy trước, không thèm nhìn biểu cảm kinh hãi của Trình Tử Đường nữa.

 

Những người có mặt tại hiện trường, trừ hai khách mời mới là Kỷ Như Linh và Trịnh Cao Viễn, tất cả đều đồng loạt nghĩ đến vụ bóc phốt ngày hôm qua mà Thẩm Ưu nhắc đến liên quan đến Trình Tử Đường.

 

Giờ nhìn bộ dạng đổ mồ hôi lạnh, tay chân run rẩy của cô ta, ai cũng nghi ngờ.

 

Nhưng phần lớn khán giả trong livestream thì không hề hay biết chuyện này, thế là bình luận bay đầy màn hình:

 

【Cho tôi hỏi một chút, đây là kịch bản chương trình dàn dựng hả? Mà đang diễn cái thể loại gì nữa thế??】

 

【Nghiêm Lập Hâm hồi nãy cũng vậy, là phần tiếp theo à? Là khách mời được phân vai để tạo bất ngờ hả?】

 

【Ủa? Không ai để ý Nghiêm Lập Hâm biến mất rồi à? Anh ta đi đâu rồi? Sao không ai nói gì vậy??】

 

【Tôi thấy không giống diễn đâu. Trình Tử Đường sợ đến mức muốn ngất rồi kìa, câu cuối cùng đúng kiểu đe dọa trắng trợn luôn ấy!】

 

【Ghê quá, người kia tính làm gì vậy? Là sát thủ hả?? Đáng sợ quá đi mất!】

 

【Hoàng Lạc Tuyền là ai thế??? Mọi người cứ nói úp úp mở mở làm tôi khó chịu ghê!!】

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com