Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 105: Tôi khuyên cậu nên bớt xem phim kinh dị đi!



Tính ra thì từ lúc bắt đầu kết nối với khán giả đến giờ mới chỉ hơn nửa tiếng, nói cách khác họ mới hoàn thành được 1/4 chỉ tiêu kết nối.

 

Trình Tử Đường thất thần lê bước quay lại phòng.

 

Hạ Sách Minh liếc nhìn dòng bình luận trên livestream đang nhảy loạn, hiển nhiên là sau vụ việc vừa rồi, không chỉ khách mời mà cả khán giả cũng bị dọa cho sợ hãi, ai nấy đều có chút hoang mang bất an.

 

Cậu quay lại hỏi nhân viên hậu trường:

 

“Chúng ta vẫn tiếp tục kết nối với khán giả chứ?”

 

Nhân viên định mở miệng, nhưng trong tai nghe lập tức vang lên tiếng của đạo diễn cuống cuồng cắt ngang:

 

“Dừng! Dừng ngay! Đừng tiếp tục nữa! Nếu còn tiếp tục thì khách mời chạy hết mất, cái show hẹn hò này khỏi quay luôn đi!”

 

Thật ra Hạ Sách Minh cũng muốn an ủi đạo diễn rằng đây chỉ là trùng hợp thôi, nhưng nhớ ra vị đạo diễn này vốn rất mê tín, có nói chắc cũng chẳng lọt tai nên thôi.

 

“Không làm tiếp nữa đâu, tối nay mọi người vất vả rồi, nghỉ ngơi đi.”

 

Thấy máy quay và thiết bị livestream đều đã tắt, Hạ Sách Minh không nhịn được tò mò, ghé lại gần hỏi Thẩm Ưu:

 

“Ưu Ưu, cậu nghĩ Hoàng Lạc Tuyền là ai? Có khi nào là một tác giả bị Trình Tử Đường đạo văn không?”

 

Thẩm Ưu ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, rồi lắc đầu:

 

“Tôi cũng không biết nữa…”

 

【Không phải đâu! Hoàng Lạc Tuyền là người vợ chính thất đáng thương bị Trình Tử Đường ép đến mức phải nhảy lầu tự tử đó!】

 

Hạ Sách Minh khựng lại, rùng mình:

 

“Thế cậu không thấy sợ à? Người vừa kết nối với Trình Tử Đường ấy, giống như kiểu sát thủ trong các tổ chức bí ẩn, trước khi ra tay còn cố tình cảnh báo nạn nhân để họ hoang mang sợ hãi, nhưng tất cả đề phòng đều vô ích vì cuối cùng họ vẫn sẽ c.h.ế.t ý.”

 

Khóe miệng Thẩm Ưu giật giật, liếc nhìn cậu ta như thể muốn nói điều gì đó những lại thôi.

 

Cô chỉ giả vờ run rẩy, vòng tay ôm lấy chính mình:

 

“Tôi sợ quá, cậu đừng nói nữa được không?”

 

【Tiểu Minh à, tôi khuyên cậu thật lòng, bớt xem phim kinh dị đi!】

 

Không moi được chút tin nào từ Thẩm Ưu về người bí ẩn kia, Hạ Sách Minh đành phải tự nghiền ngẫm suốt đêm. Mãi đến gần sáng, cậu mới mơ màng ngủ thiếp đi.

 

Nhưng giấc ngủ kéo dài chưa được bao lâu, tiếng hét thất thanh từ đâu đó đã đánh thức tất cả mọi người.

 

Cả nhóm chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, ai nấy vội vã khoác thêm áo, tóc tai chưa chải chuốt, vội chạy ra khỏi phòng.

 

Trình Tử Đường đang quỳ sụp giữa phòng khách, hai tay đầy máu, bộ đồ ngủ cũng loang lổ những vệt m.á.u đỏ.

 

Mắt cô ta trợn trừng, sợ hãi tột độ, ánh mắt cứng đờ như bị đóng băng, dán chặt vào một vật gì đó phía trước.

 

Theo ánh mắt cô ta, mọi người nhìn thấy một con búp bê đẫm máu, bên cạnh là vài lưỡi d.a.o lam vứt vương vãi.

 

“Cái quái gì vậy!”

 

Hạ Sách Minh sửng sốt, vội bước nhanh tới, nhìn kỹ thì thấy hai tay Trình Tử Đường bị cắt bởi d.a.o lam, vết thương chảy m.á.u không ngừng.

 

“Cô đang chảy m.á.u kìa, đừng ngồi ngơ ngác nữa, đứng dậy đi, để tôi tìm thuốc sát trùng rồi băng bó cho…”

 

Nhưng cảnh tượng đầy m.á.u và con búp bê đáng sợ kia khiến Hạ Sách Minh rùng mình, toàn thân nổi da gà, lập tức nhớ đến mấy bộ phim kinh dị búp bê g.i.ế.c người.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cậu định đỡ Trình Tử Đường dậy nhưng không ngờ cô ta lại phản ứng vô cùng dữ dội, chưa kịp chạm vào, cô ta đã trừng mắt, chống tay bò lùi ra sau, hoảng loạn né tránh.

 

Tiếng la hét của cô đã thu hút cả đoàn nhân viên. Khi đến nơi và thấy cảnh tượng ấy, họ kinh hoàng đến mức không chần chừ mà gọi cảnh sát ngay lập tức.

 

Trước khi cảnh sát đến, mọi người đều tránh xa để không khiến Trình Tử Đường thêm kích động. Sau khi lực lượng chức năng có mặt, cô ta cuối cùng cũng bình tĩnh hơn, được nhân viên hỗ trợ, rời khỏi biệt thự, đồng thời mang theo búp bê và d.a.o lam làm vật chứng.

 

Ngay trong buổi sáng hôm đó, tổ chương trình đã thông báo việc Nghiêm Lập Hâm và Trình Tử Đường chính thức rút khỏi show.

 

Thông báo này ngay lập tức lên hot search, tạo nên làn sóng tranh luận dữ dội trong cộng đồng mạng.

 

Dù gì thì buổi livestream đêm qua cũng thu hút hàng chục triệu người xem, rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến cảnh kết nối kỳ quặc của hai khách mời, biết rõ hai người lần lượt livestream là Nghiêm Lập Hâm và Trình Tử Đường, sau khi kết thúc phiên của hai người thì buổi livestream cũng bị tạm dừng.

 

Không chỉ khách mời, đến cả nhân viên hậu trường cũng chưa hết sốc. May mà buổi sáng nay không có lịch quay, khách mời được tự do nghỉ ngơi. Còn phía tổ chương trình thì phải họp khẩn cấp để đối phó với việc hai khách mời đột ngột rời khỏi show.

 

Ngồi trên sofa, Hạ Sách Minh không ngừng nhớ lại con búp bê đẫm m.á.u và vẻ mặt hoảng loạn thất thần của Trình Tử Đường. Khi đó vội vàng muốn giúp cô ta xử lý vết thương nhưng bị từ chối kịch liệt nên cậu chỉ liếc búp bê một cái rồi dời mắt.

 

Nhưng nghĩ lại, con búp bê đó giống một người phụ nữ, nét mặt trông sống động đến rợn người.

 

…Lẽ nào là Hoàng Lạc Tuyền? Không thế thì sao dọa Trình Tử Đường đến phát điên như vậy được?

 

Có khi nào là người kết nối tối qua gửi tới không?

 

Mấy cái lưỡi d.a.o đó có bị tẩm thuốc gì không?

 

Càng nghĩ, Hạ Sách Minh càng rợn tóc gáy. Đến cả bữa sáng cũng không nuốt nổi.

 

Trong lòng trào dâng cảm giác muốn chia sẻ, cậu muốn tìm người cùng cảm xúc để nói chuyện. Nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Thẩm Ưu đang gặm sandwich ngon lành.

 

Hạ Sách Minh: ?

 

Cậu không thể tin vào mắt mình, thốt lên:

 

“Ưu Ưu, cậu không sợ à?”

 

Thẩm Ưu ngừng nhai, hơi ngẩng đầu, ngập ngừng đáp:

 

“Có chứ, tôi sợ mà.”

 

Hạ Sách Minh: “…”

 

Nếu cậu không vừa nhai sandwich vừa trả lời thì có lẽ người ta sẽ tin hơn đấy…

 

Chứng kiến cảnh kinh dị như vậy mà Thẩm Ưu vẫn ăn ngon lành khiến Hạ Sách Minh sốc nặng.

 

Cậu nhìn sang, thấy cô không những ăn xong sandwich mà còn uống cạn luôn ly sữa.

 

“Tiểu Minh à, cậu cũng đừng căng thẳng quá. Oan có đầu, Nợ có chủ. Rồi sẽ tìm ra thủ phạm thôi, lo mà ăn no cái bụng đi!”

 

Lời an ủi của Thẩm Ưu khiến tim Hạ Sách Minh ấm lên. Cậu đang định nói thì phát hiện ánh mắt Thẩm Ưu đang nhìn chăm chăm vào phần sandwich của mình, rồi cô nhẹ nhàng nói:

 

“Nếu cậu thật sự không ăn nổi thì tôi có thể ăn giúp. Phí phạm đồ ăn là hành vi rất đáng xấu hổ đó nha~”

 

Hạ Sách Minh: “……”

 

Mấy người đang định đem đồ ăn thừa bỏ vào thùng rác: “……”

 

Sau khi ăn no, Thẩm Ưu ợ nhẹ một cái, bất ngờ ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, khẽ thở dài.

 

【Haiz… thằng nhóc đó vẫn còn thiếu kiên nhẫn quá. Tự ý gửi cái thứ kia tới, cảnh sát mà lần ra được thì kiểu gì cũng truy tới đầu mối là nó. Đến lúc đó mọi chuyện sẽ lộ hết, biết ngay là nó giở trò giả thần giả quỷ để trả thù thôi…】

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com