【Nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện sau khi bố bị bệnh nhập viện, công ty lại bị đánh cắp bí mật thương mại, mẹ vì chăm sóc bố mà ngày ngày chạy đi chạy lại giữa nhà và bệnh viện, vừa lo cho bố vừa phải lo cho công ty, cực khổ quá độ dẫn đến ung thư vú, là tôi lại thấy xót xa cho mẹ!】
Bố Thẩm: Ủa?
Gì vậy? Chỉ thấy xót mẹ chứ không xót bố đúng không?
Quyết tâm “giành lại” sự quan tâm của con gái, bố Thẩm trầm ngâm một lát, hỏi:
— "Ưu Ưu, con thấy bố có nên bỏ thuốc không?"
Thẩm Ưu mỉm cười lắc đầu:
— "Con không biết nữa."
Không biết?
Những người vốn nghĩ cô sẽ nhân cơ hội khuyên bố bỏ thuốc đều ngớ người.
Bố Thẩm tưởng cô không hiểu ý tứ của mình, liền hứa:
— "Ưu Ưu, chỉ cần con nói một câu, bố lập tức bỏ thuốc."
So với việc sức khỏe và sự nghiệp bị tổn thất nghiêm trọng, thì bỏ thuốc cũng chỉ là cơn đau ngắn, có đáng gì đâu.
Đã nghe câu này không dưới vài lần, Thẩm Ưu chẳng buồn đổi sắc mặt, chớp chớp mắt:
— "Con nghĩ, nếu bố thích hút thuốc đến vậy, chắc chắn là có lý do. Biết đâu t.h.u.ố.c lá có công dụng nào đó mà con không biết, nên con không dám quyết định thay bố đâu ạ."
Nghe thì tưởng rất chu đáo, nhưng nghĩ kỹ lại thấy là lạ, có gì đó không ổn, chỉ là bố Thẩm nhất thời chưa nhận ra, có chút ngờ vực.
Hút thuốc thì có lợi gì chứ?
【Hút thuốc tốt mà, tốt ở chỗ có thể chọn sẵn mảnh đất đẹp mà chôn, sớm đi đầu thai.】
Phụt.
Mẹ Thẩm nhịn không được bật cười, Thẩm Ngôn và Thẩm Triết An cũng ráng lắm mới không bật cười thành tiếng, chỉ nhếch mép.
Bố Thẩm: “…”
Dùng xong bữa sáng, bố mẹ Thẩm phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Thẩm Triết An quay sang nhìn Thẩm Ưu:
— "Hôm nay trời đẹp, bên nhà họ Từ có người tổ chức tiệc, còn mời cả siêu sao đến biểu diễn. Ưu Ưu, em có muốn đi chơi không?"
Nói xong, cậu mới sực nhớ ra còn có một cô em gái khác, chần chừ quay sang nhìn Thẩm Ngôn:
— "Còn Tiểu Ngôn, em có muốn đi không?"
Tới rồi, tới rồi, sắp vào plot chính rồi đây.
Thẩm Ưu gật đầu, cố tình liếc nhìn người bên cạnh với vẻ “vô tình khoe khoang”:
— "Là sinh nhật của Từ Diệp Phồn đó, chị ấy từng mời em rồi, em đã đồng ý. Nhưng mà có lẽ chị gái không thích đi đâu nhỉ? Em sợ chị không quen chỗ đông người như vậy."
Nghe thì như đang quan tâm Thẩm Ngôn, nhưng thực ra lại mỉa mai cô nhà quê, không hợp mấy chỗ sang chảnh.
【Chị ơi, đừng trách em, em chỉ là một cô “trà xanh” bình thường thôi mà~】
Thẩm Ngôn liếc cô một cái, gọn lỏn:
— "Đi."
Thẩm Ưu có một nhóm bạn “chị em bằng nhựa”, cả nhóm suốt ngày khoe khoang váy vóc, túi xách, trang sức… rồi tâng bốc lẫn nhau. Lúc trước cô còn ngu ngơ, thích nịnh nọt và được nịnh, sau khi tỉnh ngộ thì nhận ra họ chẳng hề thật lòng, thế là cũng lười giữ mối quan hệ kiểu này.
Từ Diệp Phồn là em út nhà họ Từ, cũng là một thành viên trong hội “chị em nhựa” ấy, trước giờ vẫn thường ra sức nịnh bợ Thẩm Ưu.
Tối qua sau khi cô theo mẹ rời đi, nhóm chat ồn ào hẳn lên, ai nấy đều hỏi tại sao cô về đột ngột. Từ Diệp Phồn còn hỏi liệu cô có đến tiệc sinh nhật hôm nay không.
Chuyện này khiến Thẩm Ưu hơi bất ngờ.
Theo lý thì sau khi biết cô là giả thiên kim, dù không đá cô khỏi nhóm thì cũng nên giữ khoảng cách chứ nhỉ? Sao bỗng nhiên còn nhiệt tình hơn?
Tiệc tổ chức cực kỳ hoành tráng, bánh kẹo, trái cây, đồ uống có đủ cả.
Các buổi tụ hội trong giới thượng lưu hiếm khi đơn giản là “chơi cho vui”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vào chưa bao lâu đã có người đến bắt chuyện, sau một hồi trò chuyện, Thẩm Triết An quay đầu dặn hai cô em tự chơi đi, còn mình thì rời đi cùng đám bạn.
Thẩm Ưu quay lại, phát hiện Thẩm Ngôn chẳng biết biến đâu mất tiêu.
Cô định tìm góc nào vắng ngồi nghỉ thì bị Từ Diệp Phồn phát hiện.
— "Ưu Ưu, cuối cùng cậu cũng tới rồi!"
Từ Diệp Phồn hồ hởi nhận quà từ tay cô, khoác tay cô:
— "Cậu đi một mình à?"
Thẩm Ưu vẫn duy trì nụ cười giả tạo:
— "Không đâu, anh cả và chị gái mình đều tới rồi."
Nghe vậy, Từ Diệp Phồn hơi thất vọng:
— "A, anh hai cậu không tới à? Lần trước cậu bảo sẽ giới thiệu mình với anh ấy mà?"
Anh hai của Thẩm Ưu là đạo diễn thiên tài nổi danh, mỗi phim ra mắt đều giành giải quốc tế, doanh thu cao, trong vòng năm năm đã đưa ba người thành ảnh đế và hai người thành ảnh hậu. Gần đây nghe nói anh định quay phim truyền hình, Từ Diệp Phồn – vốn mơ thành sao hạng A – liền nhắm tới cô, muốn nhờ “leo nhanh”.
Thẩm Ưu nhún vai, bất đắc dĩ:
"Cậu biết đấy, anh ấy bận lắm, lâu lắm rồi chưa về nhà, mình cũng liên lạc không được."
Lúc này, một cậu con trai đi ngang thấy họ, sắc mặt liền sa sầm, gắt gỏng:
"Từ Diệp Phồn, cậu có bị ngốc không đấy? Gọi Thẩm Ưu đến làm gì? Xui xẻo!"
Giọng hắn không nhỏ, nhiều người ở buổi tiệc tối qua từng chứng kiến drama nhà họ Tôn vì Thẩm Ưu mà bỏ lỡ nửa vở kịch nên vẫn còn tiếc nuối. Nghe đến cái tên “Thẩm Ưu” liền tỉnh cả ngủ, ngẩng lên hóng.
Phát hiện đúng là Thẩm Ưu thật, ánh mắt ai nấy sáng rực.
Thẩm Ưu thấy hắn lạ hoắc, không hiểu sao tự nhiên lại tỏ thái độ với mình.
Từ Diệp Phồn bĩu môi:
— "Từ Duệ Lỗi, đây là tiệc sinh nhật của tôi, tôi mời ai thì kệ tôi!"
【Từ Duệ Lỗi? Cái tên nghe quen quá! Hình như là anh họ của Từ Diệp Phồn thì phải? Nhưng chuyện đó không quan trọng... Quan trọng là tôi đã từng thấy gossip về hắn!】
Có “dưa”!
Mặt ngoài mọi người vẫn giữ phép lịch sự, nhưng tai ai nấy đều dỏng lên hết cỡ.
Từ Diệp Phồn cười như kẻ vừa châm dầu vào lửa, hả hê nhìn hắn.
Anh suốt ngày khinh thường cô, giờ thì mất mặt đi!
Từ Duệ Lỗi tối qua không có mặt ở tiệc, nên không biết chuyện mọi người có thể nghe thấy nội tâm Thẩm Ưu. Giờ tự nhiên nghe thấy giọng cô mà không thấy cô nói gì, mặt mũi cứng đờ.
Chẳng lẽ mình bị ảo giác?
【Xì... Thì ra Từ Duệ Lỗi là một con “chó liếm” chính hiệu của Trần Thanh Nhã à?】
Những người quen cả hai:
“Hả???”
Từ Duệ Lỗi vẫn hay nói chỉ coi Trần Thanh Nhã là bạn thôi mà? Ủa? Giờ lại đi “liếm” người ta sau lưng?
Ánh mắt mọi người nhìn hắn dần trở nên kỳ quái, khiến hắn đứng ngồi không yên.
Tức quá hóa giận, Từ Duệ Lỗi quát:
"Thẩm Ưu, cô còn dám vu khống tôi nữa là tôi đánh cô thật đấy!"
Thẩm Ưu giả vờ sợ hãi, nép sau lưng Từ Diệp Phồn:
"Tôi đâu có nói gì đâu~"
【Từ trung học l.i.ế.m đến đại học, thư tình thì… à không, là chép sáu trăm mấy lá, hạc giấy gấp đầy ba cái hũ, tỏ tình bị từ chối năm mươi lần… OMG, vậy mà còn chưa đổ, tôi khuyên anh nên bỏ đi thì hơn, bro.】