Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 15: Đúng là một con 'liếm cẩu' xuất sắc!



Khóe môi Tống Ứng Thời khẽ trễ xuống, không hề báo trước liền đẩy Thẩm Ưu — lúc này đang giả vờ yếu đuối tựa vào người anh — ra, rồi quay người bỏ đi.

 

Thẩm Ưu cũng không thấy hành động của anh có gì kỳ lạ. Dù sao thì Tống Ứng Thời vốn chẳng thích cô, việc ban nãy anh chịu để cô dựa vào còn khiến cô ngạc nhiên nữa là, bây giờ bị đẩy ra mới đúng là bình thường.

 

Nhưng theo nhân vật thiết lập, Thẩm Ưu vẫn phải quyến luyến mà giữ lại:

“Anh Ứng Thời! Anh đừng đi mà, em không thể rời xa anh đâu, em muốn ở bên anh!”

 

Mọi người: “……”

Đừng có mỗi cái miệng hô hoán, chân cô động đậy chút coi?!

 

Thẩm Ưu cũng chẳng buồn diễn như xưa, nhiệt tình mà bị lạnh nhạt mãi cũng mệt. Cô nhìn theo bóng lưng Tống Ứng Thời khuất khỏi tầm mắt, rồi thu lại ánh nhìn, bất ngờ phát hiện Thẩm Ngôn – người vừa mới “mất tích” – đang ngồi ở một góc khuất, thảnh thơi ăn uống.

 

Từ bên kia, Từ Duệ Lỗi cũng lập tức chen đến trước mặt Trần Thanh Nhã, cười nịnh nọt:

“Nhã Nhã, em có đói không? Muốn ăn gì cứ lấy nhé, đừng ngại!”

 

Thẩm Ưu liếc anh một cái, bĩu môi:

【Đúng là một con 'liếm cẩu' xuất sắc!】

 

Từ Diệp Phồn thấy Từ Duệ Lỗi gây náo động trong tiệc sinh nhật của mình, lại còn bám riết lấy người mà cô ghét, liền đi theo hai người, hễ thấy Trần Thanh Nhã muốn lấy món gì liền cố ý giành trước.

 

Thấy thế, Trần Thanh Nhã dứt khoát chẳng lấy gì nữa, chỉ khẽ cúi đầu, mím môi, làm ra vẻ tủi thân mà nhẫn nhịn.

 

Từ Duệ Lỗi nhìn mà xót, liền cãi nhau với Từ Diệp Phồn. Đám “liếm cẩu” ngầm xung quanh cũng không nhịn được việc Trần Thanh Nhã bị bắt nạt, lần lượt lên tiếng bênh vực cô, chỉ trích Từ Diệp Phồn hỗn láo, chanh chua, khiến Từ Diệp Phồn tức đến dậm chân.

 

Mấy cô gái khác nhìn không vừa mắt đám đàn ông bênh vực “trà xanh” như Trần Thanh Nhã mà đi bắt nạt con gái, cũng nhập cuộc chiến luôn.

 

Họ càng cãi vã, Trần Thanh Nhã thu thập được càng nhiều năng lượng. Cô cúi đầu che giấu cảm xúc phấn khích.

 

Bên cạnh, Thẩm Ưu nghe được tiếng hệ thống của Trần Thanh Nhã vang lên, cảm thấy có gì đó kỳ lạ:

 

【Chẳng lẽ Trần Thanh Nhã của chúng ta... lại liên kết với hệ thống cạnh tranh nữ giới? Tại sao đối với đàn ông thì thu thập giá trị ái mộ, còn đối với phụ nữ thì lại thu thập giá trị chán ghét nhỉ?】

 

Vừa dứt ý nghĩ, đám đông đang tranh cãi ầm ĩ liền bất chợt yên lặng.

 

Thẩm Ưu đang xem "Bí kíp ăn dưa thiếu đức" (bảng tổng hợp drama) nên không chú ý đến phản ứng bất thường đó.

 

【Woa chà! Thì ra Trần Thanh Nhã không chỉ thu thập giá trị ái mộ hay chán ghét, mà căn bản là đang hút khí vận của người khác?!】

 

Hả? Hút khí vận? Nghe rợn người ghê!

 

Trần Thanh Nhã không thể nghe thấy nội tâm của Thẩm Ưu, thấy mọi người bỗng yên ắng, tiếng hệ thống cũng tắt ngúm, liền mở miệng:

 

“Các cậu đừng vì tôi mà cãi nhau nữa.”

 

Thẩm Ưu gật đầu: “Đúng đúng, cãi nhau ảnh hưởng đến tình cảm lắm, mọi người đều là bạn bè cả mà.”

 

【Đừng ngu ngốc tiếp sức cho người ta nữa chứ!】

 

Từ Diệp Phồn lập tức hùa theo: “Được rồi, không cãi nữa!”

 

Lần lượt có nhiều người đồng tình rồi tản ra, ai nấy tự đi chơi.

 

Trần Thanh Nhã: ???

 

Cô đâu có thật lòng muốn họ ngừng lại, cô chỉ đang muốn “đổ thêm dầu vào lửa” thôi mà! Bình thường mỗi lần cô nói vậy, Từ Diệp Phồn hoặc mấy cô gái khác sẽ bật lại liền, rồi trận chiến sẽ được nâng cấp... Sao hôm nay Thẩm Ưu vừa nói xong, họ thật sự không cãi nữa chứ?!

*Tinh! Thuộc tính vạn nhân mê -100

Trần Thanh Nhã lập tức bối rối, vội hỏi hệ thống vì sao lại trừ điểm.

*Phát hiện nữ chủ bị nữ phụ độc ác kích động, sinh ra năng lượng tiêu cực. Hệ thống trừ điểm để triệt tiêu ảnh hưởng.

Nhìn sắc mặt Trần Thanh Nhã tức giận mà vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh, Thẩm Ưu vui sướng không giấu nổi:

 

【Haha, hết hồn rồi đúng không? Không ngờ mấy công cụ không chịu phối hợp còn khiến cô bị trừ điểm ánh hào quang vạn người mê nữa chứ? Đúng là “gậy ông đập lưng ông”! Hút khí vận người ta mà không bị phản đòn sao được!】

 

Từ Duệ Lỗi gãi đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không biết có phải do ám thị tâm lý không, anh thật sự cảm thấy sau khi nghe lời Thẩm Ưu nói... Nhã Nhã hình như bỗng dưng kém hấp dẫn đi một chút?

 

Thẩm Ưu đang muốn tìm chỗ yên tĩnh ăn dưa, thì Từ Diệp Phồn gọi cô lại:

“Ưu Ưu, cậu định đi đâu đấy?”

 

Cô đảo mắt, giơ tay chỉ về phía Thẩm Ngôn: “Tớ đi tìm chị gái!”

 

Từ Diệp Phồn liếc Thẩm Ngôn, lập tức không vui: “Cậu tìm cô ta làm gì? Ở với tớ không tốt hơn à?”

 

Hở? Quỷ thật, Từ Diệp Phồn sao lại nói chuyện sến súa thế này?

Hình như họ đâu có thân đến mức đó đâu?

 

Thẩm Ưu nổi da gà, không buồn đáp, trượt chân chạy mất, rồi ngồi phịch xuống đối diện Thẩm Ngôn.

 

Thẩm Ngôn nhướng mày: “Em qua đây làm gì?”

 

“Chị không chào đón em sao? Nếu chị không muốn gặp em, thì em đi ngay.”

 

Nghe thấy Thẩm Ưu bắt đầu “trà xanh”, Thẩm Ngôn khẽ nhếch môi:

“Được thôi, vậy em đi đi.”

 

Thẩm Ưu: ?

【Gì đây? Chị à, sao chị không diễn theo kịch bản vậy? Chị không phải là người luôn khinh thường loại ‘trà xanh’ như em sao?】

 

Thẩm Ưu làm ra vẻ uất ức: “Được, vậy em đi.”

 

Nói rồi liền giả vờ đứng dậy rời đi.

 

Dù biết cô đang diễn, nhưng Thẩm Ngôn cũng không muốn trêu tiếp nữa. Đang định mở miệng bảo chỉ là đùa thôi, thì thấy Trần Thanh Nhã bước đến.

 

Trần Thanh Nhã ngồi xuống ghế trống cạnh đó, cười tươi:

“Chào bạn, bạn là Thẩm Ngôn đúng không? Nghe nói bạn lớn lên ở vùng quê, tôi cũng vậy, đã muốn làm quen với bạn từ lâu rồi.”

 

Cô ta cố ý nhắc đến xuất thân quê mùa của Thẩm Ngôn, tưởng sẽ khiến Thẩm Ngôn khó chịu. Ai ngờ Thẩm Ngôn còn chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, chỉ nhàn nhạt cười với Thẩm Ưu:

 

“Không phải nói đi à? Sao còn ngồi đó? Ghế dính keo hả?”

 

Thẩm Ưu: ?

Vừa định nói gì, thì Trần Thanh Nhã bỗng tiến lại gần Thẩm Ngôn:

“Ơ, trên áo bạn có một mảng bụi lớn nè, để tôi giúp bạn phủi đi nhé.”

 

Không cho người ta cơ hội từ chối, cô ta giả vờ phủi vài cái rồi kiếm cớ rời đi.

 

Thẩm Ngôn như không nhận ra trò mèo kia, bình tĩnh nhìn theo bóng lưng mãn nguyện của Trần Thanh Nhã. Ánh mắt hơi nheo lại, cô móc từ túi áo ra sợi vòng tay Trần Thanh Nhã vừa nhét vào lúc nãy, lạnh lùng ném thẳng vào thùng rác.

 

Thẩm Ưu chứng kiến toàn bộ, trợn tròn mắt.

 

Cái… cái này công khai quá rồi đấy chứ?!

 

Chỉ chốc lát sau, Trần Thanh Nhã hớt hải quay lại với một nhóm người đông đúc — trong đó có cả Tống Ứng Thời.

 

“Vòng tay của tôi mất rồi, mọi người có ai thấy không?”

 

Cô ta nhìn về phía Thẩm Ưu:

“Nếu mấy người nhặt được, xin hãy trả lại cho tôi… vì chiếc vòng đó rất quan trọng với tôi!”

 

Từ Diệp Phồn bĩu môi, suýt thì bị oan là ăn cắp:

“Quan trọng cỡ nào? Người trong lòng tặng cho à?”

 

Đúng là chuyện nhỏ mà làm quá lên! Không tạo sự hiện diện là sống không nổi à?!

 

Từ Diệp Phồn chỉ thuận miệng hỏi chơi, không ngờ Trần Thanh Nhã lại đỏ mặt, xấu hổ nói nhỏ:

“Sợi đó… là Ứng Thời tặng cho tôi…”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com