Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 16: Nhìn là thấy yếu sinh lý rồi!



Vừa dứt lời, cả hội trường im phăng phắc, mọi người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Ưu.

 

Tất nhiên, Thẩm Ưu cũng không làm họ thất vọng. Cô tỏ ra đầy tổn thương, ánh mắt ngấn lệ nhìn về phía Tống Ứng Thời trong đám đông:

 

“Anh Ứng Thời, sao anh có thể tặng vòng tay cho người con gái khác được chứ? Anh còn chưa từng tặng em cái nào mà!”

 

【Xì, một cái vòng tay rẻ tiền thôi mà, ai thèm chứ? Tự tôi cũng mua được mười… không, một trăm cái!】

 

Ánh mắt của Tống Ứng Thời khẽ tối lại.

 

Trần Thanh Nhã nhìn biểu cảm không giống đang diễn của Thẩm Ưu, trong lòng thấy khó hiểu.

 

Thẩm Ưu biết việc Tống Ứng Thời tặng vòng tay cho cô chắc chắn sẽ khiến anh càng ghét cô hơn. Vậy mà sao hệ thống vẫn chưa thu thập được giá trị chán ghét nhỉ? Hay là… hệ thống trục trặc rồi?

 

Trần Thanh Nhã quay sang hỏi Thẩm Ngôn:

 

“Thẩm Ngôn, cậu có thấy vòng tay của tôi đâu không?”

 

Thẩm Ngôn còn chưa kịp trả lời, trong đám đông đã có người đề nghị:

 

“Tôi thấy ở đây hình như không có, hay là qua chỗ khác tìm thử?”

 

Thẩm Ưu liếc người đó một cái.

 

【Hơ, đúng là đàn em trung thành của chị mình, một lòng một dạ!】

 

Người kia lập tức toát mồ hôi lạnh.

 

Trời đất ơi, Thẩm Ưu thần quá rồi! Sao cô ấy biết anh là đàn em của lão đại? Chẳng lẽ do lão đại nói với cô ấy?

 

Những người không rõ thân phận thật của Thẩm Ngôn thì đều lộ vẻ kỳ quái.

 

...Đàn em của Thẩm Ngôn á? Nghe có nhầm không vậy?

 

Thẩm Ngôn hơi nheo mắt lại.

 

Cô ta… còn biết những gì nữa?

 

Trần Thanh Nhã lắc đầu, kiên quyết nói:

 

“Vòng tay của tôi chính là mất ở chỗ này. Mấy chỗ khác tìm hết rồi mà không thấy, thì chắc chắn là quanh đây!”

 

Từ Diệp Phồn bực bội lên tiếng:

 

“Chẳng lẽ cậu lại định nói là Ưu Ưu ăn trộm vòng tay của cậu nữa à?”

 

【Cô ta đâu định vu oan cho tôi, mà là vu oan cho chị tôi kìa!】

 

Nghe vậy, Từ Duệ Lỗi – người vừa định lên tiếng bênh vực Trần Thanh Nhã – liền khựng lại, sau đó âm thầm lắc đầu.

 

Không thể nào. Nhã Nhã đơn thuần lương thiện, giữa cô ấy và Thẩm Ngôn không có oán thù gì, tự dưng sao lại đi vu oan người ta?

 

【Tsk tsk, Trần Thanh Nhã tính toán kỹ thật đấy. Lén nhét vòng tay vào túi áo khoác của chị tôi, rồi dẫn người đến đây tìm, còn cố ý nói cho tôi biết đó là quà Tống Ứng Thời tặng, vừa khiến tôi buồn nôn, lại vừa có thể vu oan cho chị tôi để gây thù – một mũi tên trúng hai đích, định thu thập cả giá trị chán ghét của tôi lẫn chị tôi luôn đây mà!】

 

Không ít cô gái trong đám đông đã lộ vẻ khinh thường, nhưng đám “chó săn liếm” của Trần Thanh Nhã thì vẫn không chịu tin.

 

Thẩm Ưu chắc chắn đang nói xằng bậy để bôi nhọ hình tượng của Nhã Nhã!

 

【Chờ chút nữa, Trần Thanh Nhã sẽ yêu cầu chị tôi móc túi ra để chứng minh trong sạch. Nhưng cô ta sẽ sớm thất vọng thôi, ha ha ha!】

 

Quả nhiên, ngay sau đó mọi người nghe thấy Trần Thanh Nhã nói:

 

“Thẩm Ngôn, tôi thấy túi áo khoác của cậu có vẻ căng căng, cậu có thể lấy ra cho tôi xem thử là gì không?”

 

Y như những gì Thẩm Ưu “tiên đoán”, Trần Thanh Nhã thật sự yêu cầu Thẩm Ngôn móc túi ra.

 

Từ Duệ Lỗi cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Thẩm Ngôn nhàn nhạt đáp lại:

 

“Cậu nghi ngờ tôi trộm vòng tay của cậu à?”

 

Trần Thanh Nhã cắn môi, vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào túi áo của Thẩm Ngôn:

 

“Tôi chỉ thấy hơi tò mò thôi, chẳng lẽ trong túi cậu là thứ không thể để người khác thấy?”

 

Thẩm Ngôn cười nhạt, tiện miệng nói:

 

“Lấy ra thì được, nhưng cậu vô cớ nghi ngờ tôi, khiến tôi rất khó chịu. Nên nếu trong túi tôi không có vòng tay của cậu, thì cậu phải quỳ xuống xin lỗi tôi.”

 

Cô dừng lại một nhịp, rồi nhấn mạnh:

 

“Phải là quỳ dập đầu cơ.”

 

【Woa, vẫn là chị tôi ngầu nhất!】

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Từ Duệ Lỗi áy náy nhắc nhỏ:

 

“Nhã Nhã, hay là thôi đi…”

 

Trần Thanh Nhã nghiến răng, “Được, tôi đồng ý! Nhưng nếu cậu thật sự lấy vòng tay của tôi, thì cũng phải xin lỗi tôi đấy!”

 

Thẩm Ngôn càng bình tĩnh, càng cho thấy cô không biết vòng tay ở trong túi.

 

Hừ, đắc ý cái gì? Còn đòi cô ta dập đầu xin lỗi? Nằm mơ đi!

 

Vừa dứt lời, Thẩm Ngôn dứt khoát cởi áo khoác trên người, ném thẳng cho Trần Thanh Nhã.

 

Trần Thanh Nhã tự tin nhận lấy, thò tay vào túi áo… và lôi ra được—

 

Hai cục khăn giấy to tướng.

 

Cái gì?! Sao lại là… khăn giấy?! Vòng tay đâu rồi?!

 

Cô ta trợn trừng mắt, không dám tin, lật áo khoác từ trong ra ngoài tìm kỹ từng ngóc ngách, vẫn chẳng thấy bóng dáng vòng tay đâu cả.

 

Sao có thể như vậy?! Rõ ràng chính tay cô ta đã nhét vào rồi mà?!

 

【Hehe, chị tôi đã nhìn thấu trò của cô từ lâu, sớm đem cái vòng tay rẻ tiền đó ném vào thùng rác rồi!】

 

Hiển nhiên, vòng tay giờ ở đâu đã không còn quan trọng. Mọi người cũng không còn nghi ngờ độ chân thật trong lời nói của Thẩm Ưu nữa.

 

“Trong túi tôi không có vòng tay của cậu,” Thẩm Ngôn chống cằm, giọng điệu lãnh đạm giống hệt tối qua khi yêu cầu dì xin lỗi, “Giờ thì cậu có thể quỳ xuống xin lỗi chưa?”

 

Sắc mặt Trần Thanh Nhã lập tức tái mét.

 

Hệ thống lại đang trừ điểm thuộc tính của cô ta.

 

Ánh mắt của mọi người khiến cô cảm thấy bản thân giống một trò hề.

 

“Đủ rồi!”

 

Một người đàn ông bước ra từ đám đông, đi tới bên thùng rác, giơ chân đạp đổ nó.

 

Chiếc vòng tay “mất tích” của Trần Thanh Nhã rơi ra cùng đống rác. Anh ta cúi xuống nhặt nó lên, lau sạch sẽ rồi đặt vào tay Trần Thanh Nhã, sau đó đứng chắn trước mặt cô, chính nghĩa tuyên bố:

 

“Các người thấy trêu đùa một cô gái yếu đuối như vậy là vui lắm sao?!”

 

Thẩm Ưu: “Hả?”

【Từ đâu chui ra thằng điên này vậy?】

 

Từ Diệp Phồn nhỏ giọng nhắc:

 

“Ưu Ưu, anh ta là ca sĩ khách mời hôm nay đấy, tên là Trương Do Ưng.”

 

Thẩm Ưu gật gù:

 

“Là ca sĩ đúng không?”

 

Từ Diệp Phồn: “Đúng!”

 

【Thế thì đúng rồi, trước kia tôi từng ăn được tin sốc của Trương Do Ưng, thì ra mặt thật là thế này… Tầm thường thôi, nhìn là thấy yếu sinh lý!】

 

Phụt!

 

Có người bật cười, mặt Trương Do Ưng lập tức đen lại.

 

【Không ngờ sức hút của Trần Thanh Nhã lại lớn vậy, đến cả người có vợ con cũng điêu đứng vì cô ta.】

 

Trương Do Ưng cắn môi. Cô ta biết chuyện anh có vợ con từ đâu vậy?!

 

Nhưng cũng chẳng sao, anh không phải idol, kết hôn sinh con không tính là “sụp đổ hình tượng”, anh chẳng sợ Thẩm Ưu tung tin đâu.

 

【Chà chà, Trương Do Ưng này đúng là không có liêm sỉ, mặc kệ vợ con phản đối vẫn tham gia tiệc của mấy bà cô năm mươi tuổi. Đã thế còn vừa hát vừa múa t.h.o.á.t y để lấy lòng các bà cô nữa chứ!】

 

Mặt Trương Do Ưng cứng đờ.

 

Cô ta… làm sao mà biết được chứ?!

 

Mọi người xung quanh: Ố ồ, không ngờ anh chàng này lại khẩu vị nặng vậy, vì tiền mà cái gì cũng dám làm!

 

Từ Diệp Phồn vốn dĩ cũng khá thích giọng hát của anh ta, bằng không đã chẳng mời đến biểu diễn, nhưng bây giờ nhìn thấy mặt anh ta thì cảm thấy… buồn nôn.

 

【Phụt haha, chẳng có nổi một múi bụng, lấy gì dám múa t.h.o.á.t y trước mặt mấy bà cô năm mươi tuổi? Tưởng người ta chưa thấy trai đẹp bao giờ chắc? Nghĩ người ta thèm à?】

 

Vừa dứt lời, Trương Do Ưng lập tức cảm thấy ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn xuống… bụng anh ta.

 

Mặt anh càng đen hơn.

 

Không có cơ bụng thì sao? Mấy bà cô vẫn thích anh đấy chứ!

 

【Clip nhảy t.h.o.á.t y của anh ta giờ đã lan truyền khắp hội “chị đại” nhà giàu, trở thành trò cười cho cả giới. Giờ cô “chị đại” đang qua lại với anh ta cũng chỉ đang coi anh như trò tiêu khiển thôi, chứ chẳng bao giờ cho anh được lợi lộc gì đâu!】

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com