Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 17: Ai nói một bàn tay không thể vỗ nên tiếng?



Sắc mặt Trương Do Ưng thay đổi liên tục, ánh mắt xung quanh khiến hắn cảm thấy mình chẳng khác gì một tên hề.

Lo sợ ở lại lâu hơn sẽ bị Thẩm Ưu bóc phốt thêm, hắn vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi có việc, đi trước đây.”

Thẩm Ưu: ?

【Không phải định làm anh hùng ra tay cứu mỹ nhân à? Sao lại bỏ chạy rồi?】

Gần như tất cả mọi người ở đây đều biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Trần Thanh Nhã là còn mờ mịt.

Thấy “con chó trung thành” đứng ra bênh vực mình đột nhiên bỏ chạy, cô ta ngơ ngác, vô tình chạm phải ánh mắt nửa cười nửa không của Thẩm Ngôn, cả người chợt tê liệt.

Từ Diệp Phồn lộ vẻ mặt hóng drama chính hiệu, thậm chí còn công khai giơ điện thoại lên, giục giã: “Ngây ra đó làm gì? Mau quỳ xuống xin lỗi đi!”

Trong đám đông, đàn em của Thẩm Ngôn cũng hùa theo: “Đúng rồi đúng rồi, mau xin lỗi, đừng có giở trò!”

Tại sao ai cũng đứng về phía Thẩm Ngôn? Không ai bênh vực cô sao? AURA vạn người mê của cô mất tác dụng rồi à?

Cảm giác nhục nhã trào dâng, Trần Thanh Nhã vừa rơi lệ vừa nghẹn ngào nói: “Xin... xin lỗi.”

Nhưng hai chân cô vẫn đứng thẳng tắp, đầu gối dù thế nào cũng không chịu khuỵu xuống.

Cô khóc như hoa lê gặp mưa, nhưng Thẩm Ngôn hoàn toàn không bị lay động.

“Hay thế này đi, nếu cô không muốn quỳ thì được thôi, tìm người khác quỳ thay cô.”

Thẩm Ưu lắc đầu đầy tiếc nuối.

【Chị mình vẫn mềm lòng quá, biến đề bài tử thần thành bài tặng điểm luôn rồi. Dù sao trong mắt Trần Thanh Nhã, mấy tên chó l.i.ế.m cũng chỉ là NPC cày kinh nghiệm, làm gì có chuyện cô ta quan tâm sống c.h.ế.t của họ chứ?】

Trong mắt Thẩm Ngôn thoáng lóe lên một tia cười.

Bài tặng điểm?

Chưa chắc đâu.

Nghe thấy lời trong lòng Thẩm Ưu, đám “chó liếm” của Trần Thanh Nhã lập tức sầm mặt.

Vớ vẩn! Nhã Nhã coi bọn họ là những người bạn quan trọng, đâu phải mấy NPC cày điểm vớ vẩn! Cô ấy là người kiêu ngạo như thế, sao có thể bắt người khác thay mình quỳ gối xin lỗi được?!

Ngay giây tiếp theo, Trần Thanh Nhã quay đầu, mong chờ nhìn về phía Từ Duệ Lỗi đứng gần nhất, nhẹ nhàng nói: “Từ Duệ Lỗi, cậu giúp tớ được không?”

Từ Duệ Lỗi nghẹn họng, cứ như bị vả bốp bốp vào mặt.

Thấy cậu do dự, lòng Trần Thanh Nhã chợt lạnh đi, “Cậu... không muốn à?”

Cô quay sang chỉ đích danh mấy người khác trong đám đông, tiếp tục nhờ vả, nhưng ai nấy đều lộ vẻ khó xử, chẳng ai lập tức đồng ý.

Ánh mắt Thẩm Ngôn lướt qua chiếc thùng rác ngã lăn dưới đất, cười nhẹ đề nghị: “Sao cô Trần không hỏi thử anh Tống tặng cô chiếc vòng tay đắt tiền kia? Với cả anh ta còn cho cô đi nhờ xe, quan hệ cũng không tệ nhỉ, biết đâu lại đồng ý giúp cô?”

【Ơ hay, sao mà có thể chứ? Cô ta thà tự quỳ cũng không muốn để Tống Ứng Thì thay mình xin lỗi đâu!】

Làm sao lại không thể?

Trong lòng tất cả mọi người đều dấy lên nghi ngờ tương tự.

【Trần Thanh Nhã còn muốn tiếp tục thu thập chỉ số hảo cảm của hắn mà, nếu mở miệng nhờ hắn quỳ thay thì chắc chắn hình tượng sẽ sụp đổ mất.】

Đám chó liếm: ?

Gì cơ, ý là ấn tượng của cô ta với bọn này thì không quan trọng lắm à?

Thấy Trần Thanh Nhã từ từ quay sang nhìn Tống Ứng Thì, bọn họ nín thở chờ đợi — mở miệng đi, nhanh lên, yêu cầu hắn quỳ thay giống như yêu cầu bọn này ấy!

Thế nhưng Trần Thanh Nhã chỉ chớp mắt, để mặc nước mắt chảy xuống, trao ánh mắt bi thương đầy rung động rồi lặng lẽ cúi gối, dập đầu một cái vang dội trước mặt Thẩm Ngôn.

【Trong lòng tôi, cậu quan trọng hơn chính bản thân tôi. Vì thế, tôi thà tự quỳ chứ nhất quyết không mở miệng với cậu! Ôi chao~ một màn cảm động biết bao~ tôi đã tự viết sẵn 30 vạn chữ tình thầm trong đầu rồi, chỉ không biết Tống Ứng Thời có nghe được lời trong lòng cô ta không.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mọi người cúi đầu cố nén cười, không dám nhìn thẳng vào mặt Tống Ứng Thời.

Chưa biết vị hôn phu của cô có nghe được lời trong lòng Trần Thanh Nhã hay không, nhưng chắc chắn nghe được lời trong lòng của Thẩm Ưu rồi.



Trần Thanh Nhã cả đời chưa từng chịu nhục nhã đến vậy.

Trong lòng cô hận thấu Thẩm Ngôn và Thẩm Ưu — nếu không phải vì Thẩm Ưu phá đám, cô đã thu được một đống giá trị ác cảm rồi, sao phải mạo hiểm vu oan cho Thẩm Ngôn?

Càng đáng giận hơn là, cô chịu nhục đến mức này, chẳng những không thu được ác cảm hay tình cảm từ ai, ngược lại còn bị trừ điểm hàng loạt!

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt oán độc trong cô đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại giọt lệ bi thương khiến người ta thương xót.

Người đỡ cô dậy chính là Tống Ứng Thời.

Thanh niên ban đầu chỉ định nắm tay đỡ cô đứng lên, không ngờ Trần Thanh Nhã lại đổ người vào lòng anh ta, mặt vùi sâu trong vai, cả cơ thể gầy gò run rẩy: “Ứng Thì, đưa em rời khỏi đây đi, em cầu xin anh.”

Cô níu chặt lấy vạt áo sơ mi của anh, như thể bám lấy cọng rơm cuối cùng giữa cơn lũ.

【Ô hô! Mày làm sao đấy? Vị hôn thê của mày còn chưa c.h.ế.t mà, mày dám cắm sừng tao ngay trước mặt bao nhiêu người thế hả?】

“……”

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Thẩm Ưu.

Cái gì thế này? Cô cướp hết lời thoại của tụi tôi rồi bọn tôi nói cái gì nữa?

Bị hàng loạt ánh mắt quét tới, Thẩm Ưu mới phản ứng được là mình đang ăn dưa thì bị kéo vào trong nồi, vội vàng nhập vai, lao thẳng đến trước mặt hai người, giơ tay lên.

Tới rồi tới rồi, chính thất ra tay xé tiểu tam rồi!

Trước sự chứng kiến của mọi người, Thẩm Ưu đưa một ngón tay ra, chọt nhẹ vào eo Trần Thanh Nhã: “Nè! Cô đang ôm hôn phu của tôi đấy! Mau buông tay ra!”

Mọi người: “……”

Cô đừng chỉ hô khẩu hiệu, làm gì đó đi chứ!

Trần Thanh Nhã như thể không nghe thấy giọng Thẩm Ưu, vẫn tiếp tục khóc lóc thương tâm trong lòng Tống Ứng Thì.

【Được lắm, coi như không thấy tôi phải không? Đợi đấy, tôi sắp tung chiêu lớn rồi đây!】

Thẩm Ưu còn đang nóng lòng muốn "ra đòn", thì Thẩm Triết An đã xuất hiện.

“Các người đang làm gì vậy?”

Anh nhìn Thẩm Ưu, lại nhìn Tống Ứng Thời, cau mày hỏi: “Tống Ứng Thời, người cậu đang ôm là ai?”

Thẩm Ưu ấm ức chỉ vào Trần Thanh Nhã: “Anh à, anh đừng trách anh Ứng Thời, không phải lỗi của anh ấy, là cô gái này cứ cố ôm lấy anh ấy mà khóc!”

【Thật nực cười, chẳng lẽ Tống Ứng Thời không có tay à? Ồ, anh ta có tay để đỡ cô ta dậy nhưng không có tay để đẩy cô ta ra à~】

Ánh mắt Thẩm Triết An lạnh lẽo: “Một bàn tay không thể vỗ nên tiếng. Dù là cô ta chủ động ôm, thì cậu cũng có thể đẩy người ta ra chứ?”

【Ai nói một bàn tay không thể vỗ nên tiếng? Tôi vỗ một cái vào mặt hai người họ là vang rần trời luôn ấy chứ!】

“……”

Ngay cả Thẩm Triết An cũng suýt không giữ được vẻ mặt nghiêm túc.

“Nếu cậu đã không tôn trọng em gái tôi như vậy, tôi nghĩ... hôn ước giữa hai người nên hủy bỏ thôi!”

Đồng tử Tống Ứng Thời co lại, nhưng cơ thể không thể nhúc nhích, cổ họng cũng nghẹn lại, không thốt ra được tiếng nào.

“Không! Em không muốn hủy hôn! Em không thể rời xa anh Ứng Thời, giống như cá không thể thiếu... xe đạp vậy! Em không thể mất anh ấy!”

【HAHAHAHA cuối cùng cũng đến ngày này rồi! Mau hủy hôn đi, chờ thêm một giây nữa là xúc phạm tôi quá rồi!】


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com