Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 24: Đồ ngốc, rõ ràng là em đã cứu anh mà



Không cho Dương Tuyết Yến cơ hội giải thích, Thẩm Thanh Dương thẳng tay vo tròn tờ sơ yếu lý lịch của cô ném vào thùng rác trước mặt bao người, mặt không biểu cảm nói:

“Cô có thể đi rồi.”

 

Hành động của anh còn khiến người ta khó xử hơn cả bị mắng chửi công khai, cũng đồng nghĩa với việc anh đang nói rõ cho mọi người biết: đạo diễn Thẩm Thanh Dương không hề xem trọng diễn viên Dương Tuyết Yến.

 

Sắc mặt Dương Tuyết Yến lập tức tái mét, chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất bật khóc nức nở.

 

Sự nghiệp diễn xuất của cô...

...còn chưa bắt đầu, đã định bị chôn vùi tại đây sao?!

 

Sau khi bị vạch trần bộ mặt thật bởi tiếng lòng của Thẩm Ưu, nước mắt của Dương Tuyết Yến chẳng còn lay động được lòng trắc ẩn của ai nữa.

 

Thẩm Thanh Dương nhíu mày khó chịu, gọi bảo vệ đến đưa cô ra ngoài.

 

Mọi chuyện diễn ra ngoài dự đoán của Thẩm Ưu.

 

Khi nãy nghe Dương Tuyết Yến vì muốn lấy lòng mà bịa chuyện, Thẩm Ưu ghê tởm đến mức chỉ lo mắng chửi trong lòng, giờ thấy cô ta bất ngờ sụp đổ như vậy, cô mới chợt thấy có gì đó không ổn.

 

【Ủa? Dương Tuyết Yến bị gì vậy? Anh hai chỉ bảo cô ta về chờ thông báo chứ đâu nói là bị loại? Sao còn bám trụ lại rồi giả vờ đáng thương nữa? Làm trò gì vậy trời?】

 

Thẩm Ưu thấy hơi khó hiểu, nhưng may mà mọi chuyện đang tiến triển theo chiều hướng tốt nên cô cũng không nghĩ nhiều, coi như một sự trùng hợp.

 

【Hahaha, khôn quá hóa dại, tự dẫm vào đáy giới hạn của anh hai, tự mình hủy luôn cơ hội! Cái này gọi là, “mưu tính chẳng thành, lại mất cả chì lẫn chài”!】

 

Nghĩ đến việc Thẩm Thanh Dương không phải chịu kết cục như trong kịch bản, Thẩm Ưu thấy vui không để đâu cho hết.

 

【Không hổ là anh hai! Vậy mà trong lúc tình cờ lại tự cứu được chính mình luôn!】

 

Nghe được lời ấy, ánh mắt Thẩm Thanh Dương dịu lại, ấm áp như dòng suối đầu xuân.

 

...Đồ ngốc Ưu Ưu, rõ ràng là em đã cứu anh mà.

 

Sau khi Dương Tuyết Yến – một mối họa tiềm tàng – bị loại khỏi cuộc chơi, Thẩm Ưu cũng nhẹ nhõm cả người. Còn về “viên ngọc quý lấp bụi” trong đám ứng viên, cô tin vào con mắt tinh tường của anh hai, chắc chắn sẽ tìm ra.

 

Nghe nói gần đó có mấy tổ chương trình khác cũng đang casting, Thẩm Ưu chào anh hai rồi chuẩn bị đi hóng drama tiếp.

 

Thẩm Thanh Dương dặn cô chú ý an toàn, còn Thẩm Ngôn thì im lặng đi theo phía sau.

 

Thẩm Ưu đột nhiên dừng bước, giả vờ khó chịu quay đầu nhìn cô:

“Chị theo em làm gì?!”

 

【Hu hu hu, cánh tay chị gái nhìn có vẻ rất thích để ôm lấy ấy! Tất cả là tại cái thiết lập nhân vật này, khiến tôi không thể ôm lấy chị gái xinh đẹp mà cưng nựng!!】

 

Nhân vật?

 

Thẩm Ngôn hơi nhướng mày, như có điều suy nghĩ:

“Em đi một mình, chị không yên tâm.”

 

Với cái kiểu đi đến đâu hóng hớt đến đó như Thẩm Ưu, không có ai trông chừng chắc chắn sẽ bị ăn đòn.

 

Thẩm Ưu ngẩn người, khó tin hỏi:

“Chị đang quan tâm em đấy à?!”

 

Nhưng Thẩm Ngôn lại nghe được tiếng lòng đang gào thét của cô:

 

【Aaaaa mẹ ơi!! Chị gái tốt bụng quá trời quá đất! Em đối xử với chị như vậy mà chị vẫn lo cho em sao!! Em đáng c.h.ế.t thật luôn á!!】

 

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến buồn cười kia, Thẩm Ngôn cảm thấy sự mâu thuẫn kỳ lạ trong cô bé này, không nhịn được mà muốn bật cười, gật đầu:

“Đúng rồi, em gái đáng yêu như vậy, chị không quan tâm sao được.”

 

Thẩm Ưu quay mặt đi, làm bộ không thèm để tâm:

“Hứ, ai thèm chị quan tâm chứ!”

 

【Aaaaaa chị gái khen mình dễ thương!!!】

 

Vừa trò chuyện vừa đi, hai người đã đến một tổ chương trình khác ở bên cạnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi Thẩm Ưu bảo sẽ đi thăm các tổ chương trình khác, cô thấy anh hai vừa dặn dò cô cẩn thận, vừa dùng điện thoại gửi tin nhắn cho ai đó, hình như là nhờ người ở đây giúp đỡ nên khi cô và Thẩm Ngôn đẩy cửa bước vào, không ai tỏ vẻ khó chịu.

 

Tổ này dường như đang chuẩn bị quay một chương trình hẹn hò thực tế, lúc này đang chọn lọc hồ sơ thí sinh gửi về email, rồi in ra dán lên bảng trắng để thảo luận.

 

Thẩm Ưu tiến lại gần xem ảnh dán trên bảng thì bất ngờ thấy hai gương mặt quen thuộc, lập tức ngạc nhiên:

 

【Trời ơi! Chung Y Nhân và Tần Chi Ngộ! Đây chẳng phải cặp đôi mà mình đang “đẩy thuyền” sao?! Ảnh của họ mà cũng có mặt ở đây, lẽ nào đây là show hẹn hò của người nổi tiếng?!】

 

Người phụ trách phía trước nghe thấy, vừa định mở miệng giải thích:

“Đây là một chương trình…”

 

Câu còn chưa nói xong, cô đột nhiên ngẩn ra vì thấy một khuôn mặt lạ, sau đó cúi nhìn thấy cô không đeo thẻ công tác, liền nghi hoặc hỏi:

“Cô là ai?”

 

Nghe vậy, một nhân viên biết chuyện liền lên tiếng giải thích:

“Chị Nguyệt Lam, đây là em gái của đạo diễn Thẩm, đến thăm quan một chút.”

 

Thẩm Ưu chớp chớp mắt:

“Chào chị Nguyệt Lam, bọn em đến đây không làm phiền các chị chứ?”

 

【Chị Nguyệt Lam? Lẽ nào chị gái trước mặt mình là Bành Nguyệt Lam sao?!】

 

Bành Nguyệt Lam sững người, thấy cô bé đang lén nhìn thẻ tên trước n.g.ự.c mình, vừa xác nhận được tên thì Thẩm Ưu liền nhướn mày:

 

【Đúng là Bành Nguyệt Lam thật rồi!】

 

Bành Nguyệt Lam: ?

 

Tên cô thì có gì kỳ lạ?

 

Khoan đã, lúc nãy cô ấy nói hai câu sau... miệng rõ ràng không hề động!?

Chẳng lẽ mình nghe nhầm?

 

Bành Nguyệt Lam cảm thấy kỳ quặc, định hỏi cô nhưng vừa định mở miệng thì lại không nói nên lời, như thể có một sức mạnh vô hình đang ngăn cản cô đặt câu hỏi.

 

Cô hơi hoảng, cố gắng hỏi:

“Em biết chị à?”

 

Câu này thì nói trơn tru.

Quá kỳ quái rồi!

 

Thẩm Ưu nhìn cô không hiểu gì:

“Không biết ạ.”

 

【Cháy tới m.ô.n.g rồi mà chị còn có tâm làm việc ở đây được sao?!】

 

【Chồng chị đang ở trong phòng cưới… à nhầm, giường cưới của hai người mà hú hí với người phụ nữ khác đấy! Mà chuyện bắt gian chưa phải điều quan trọng nhất — quan trọng là đứa con chưa đầy hai tuổi của chị kia kìa! Chị yên tâm để con cho cái loại đàn ông giả tạo kia trông coi sao?!】

 

Bành Nguyệt Lam: ??????

Cô ấy đang nói cái quái gì thế?

 

Cô và chồng đã kết hôn ba năm, tình cảm vẫn rất tốt. Làm sao có chuyện ngoại tình, lại còn trên giường cưới? Không thể nào!

Cô không tin!

 

Bành Nguyệt Lam theo bản năng muốn phản bác, nhưng giống như khi nãy, lại bị một thế lực vô hình chặn họng, không thể thốt ra lời nào.

 

Ngay lúc ấy, trong đầu cô lại vang lên giọng nói của Thẩm Ưu:

 

【Tội nghiệp đứa bé kia, ngủ dậy vì đói mà tự bò ra ngoài tìm ba mẹ. Nhưng gõ cửa mãi chẳng ai ra, vì ba của bé đang mải “vui vẻ” với mụ đàn bà xấu xa kia, đâu rảnh để ý gì nữa chứ!!】

 

Dù ngoài miệng bảo là không tin, nhưng đầu óc Bành Nguyệt Lam lại không kiềm được mà tưởng tượng ra cảnh tượng sống động như trong lời cô nói...

 

Không… đừng nói nữa...

 

Lông mày cô nhíu chặt lại, bất chợt phát hiện những nhân viên xung quanh hình như cũng nghe được tiếng lòng của Thẩm Ưu. Từng người một dần im bặt, ánh mắt nhìn cô đều đầy vẻ đồng cảm.

 

【Trời ơi… Hai tiếng nữa thôi, đứa bé đáng thương đó sẽ vì vô tình bắt gặp cảnh bố ngoại tình mà bị “dì ác” cố ý đẩy xuống lầu, gãy cổ c.h.ế.t ngay tại chỗ!!】


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com