Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 25: Haizz, đúng là họa vô đơn chí!



Trong lòng Bành Nguyệt Lam bất giác trống rỗng theo từng lời của cô gái ấy.

 

Không gì có thể khiến trái tim của một người mẹ rung động hơn là sự an nguy của con mình.

 

Dù cô không muốn tin vào mấy lời mơ hồ khó hiểu của Thẩm Ưu, nhưng cô có thể mạo hiểm mạng sống của con mình sao?

 

Huống hồ, cô và Thẩm Ưu vốn không quen biết, vậy mà cô gái này lại biết rõ cô đã kết hôn, có một đứa con chưa đầy hai tuổi, và đúng là hôm nay chồng cô ở nhà trông con.

 

Chẳng lẽ Thẩm Ưu lắp camera theo dõi trong nhà cô à?

 

Bành Nguyệt Lam không thể nào diễn tả chính xác cảm xúc trong lòng. Giống như bị rơi vào một bãi cát lún sâu không đáy mà không một ai xung quanh đưa tay cứu giúp. Dù cô nhúc nhích hay đứng yên, đều chẳng thay đổi được gì. Đầu óc cô loạn như mớ bòng bong.

 

Thấy sắc mặt cô ngày càng tệ, một nhân viên làm việc gần đó không nhịn được, bóng gió nhắc: “Chị Nguyệt Lam, nếu nhà có việc thật thì chị về xem sao đi ạ?”

 

…Cô phải bỏ lại công việc, bỏ lại đồng nghiệp, chỉ vì vài lời vô căn cứ của một cô gái sao?

 

Bành Nguyệt Lam mím môi, vô tình chạm phải ánh mắt của cô gái đứng bên cạnh Thẩm Ưu — gương mặt lạnh lùng và trầm tĩnh.

 

Cô gái ấy rất đẹp, đến cả trong giới giải trí cũng thuộc hàng nổi bật. Nhưng quan trọng hơn, dù còn trẻ tuổi nhưng lại toát lên một khí chất vững vàng, khiến người bên cạnh cũng bình tâm theo.

 

Thẩm Ngôn không quen biết Bành Nguyệt Lam, và cũng không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng. Nhưng đây là chuyện liên quan đến sự an toàn của một đứa trẻ vô tội.

 

Những điều “bóc phốt” mà cô từng nghe từ tiếng lòng của Thẩm Ưu, cô đều sai người kiểm chứng, kết quả cho thấy — ít nhất những chuyện có thể điều tra được đều là thật.

 

Nếu như lần này lời “tiên đoán” của Thẩm Ưu lại thành sự thật, thì thà hành động trước khi bi kịch xảy ra, còn hơn chờ đợi rồi hối hận muộn màng.

 

Gặp ánh mắt Bành Nguyệt Lam, Thẩm Ngôn nhẹ giọng nói: “Hãy tin vào trực giác của chị.”

 

【Về nhà đi? Đúng là nên về càng sớm càng tốt!】

 

Không rõ vì sao nhân viên kia lại nói nhà Bành Nguyệt Lam có việc, nhưng đã có cái cớ, Thẩm Ưu cũng vội gật đầu hùa theo: “Chị Nguyệt Lam, nếu nhà có chuyện thì mau về xem sao đi ạ!”

 

【Nếu không thì lúc chị xong việc quay về, nhận được không chỉ là tin con chị ngã cầu thang mà mất, mà còn là tin mẹ chị lên cơn cao huyết áp, ngất xỉu, phải cấp cứu vào ICU!】

 

??!

 

Cái gì nữa đây, còn liên quan đến mẹ cô ta nữa à?

 

【Ai mà ngờ được, bà ngoại chỉ muốn đến thăm cháu, lại nhìn thấy t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của cháu và đôi cẩu nam nữ khốn nạn ấy!】

 

Thế là tức giận đến tăng huyết áp, hôn mê nhập viện.

 

Haizz, đúng là họa vô đơn chí mà!

 

Những người xung quanh không hẹn mà cùng thở dài trong lòng.

 

Ánh mắt đồng cảm của mọi người khiến Bành Nguyệt Lam cảm thấy như ngồi trên đống lửa. Nhất là khi nghe đến chuyện con trai và mẹ cô liên tiếp gặp chuyện, cô chỉ thấy như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ mình. Tiếng nói trong lòng không ngừng thôi thúc: mau về nhà!

 

Ngón tay cô lạnh toát, một lúc sau mới nhớ ra có thể gọi điện cho chồng.

 

Điện thoại! Đúng rồi!

 

Chỉ cần bây giờ liên lạc được với chồng, chẳng phải chứng minh mấy lời của Thẩm Ưu chỉ là nhảm nhí sao?

 

Hy vọng lại nhen nhóm trong lòng Bành Nguyệt Lan. Cô vội vàng tìm điện thoại, gọi đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tút —— tút —— tút ——

 

Bên tai là tiếng chuông kéo dài không ai nghe máy. Một lát sau, cuộc gọi tự động kết thúc.

 

Hy vọng trong lòng Bành Nguyệt Lan cũng dần dần tan biến.

 

Một nhân viên không đành lòng, dứt khoát lấy chìa khóa xe ra: “Chị Nguyệt Lam, đi thôi, đừng do dự nữa. Chỉ là về nhà xem một chút thôi mà? Em đi cùng chị! Công việc lúc nào làm chẳng được, không gấp gáp đến thế đâu!”

 

Vừa nói xong, cô gái đó đã kéo Bành Nguyệt Lam rời đi dứt khoát.

 

【Ôi chao! Chị gái này nghĩa khí ghê!】

 

Thẩm Ưu mắt sáng rỡ, ngơ ngác nhìn theo bóng hai người họ rời đi.

 

【Mình cũng muốn đi theo quá trời! Cặp cẩu nam nữ đó chắc không ngờ chị Nguyệt Lam đột ngột quay về đâu nhỉ? Tên cẩu nam đó chắc sợ teo mất, hahahahaha.】

 

Mọi người: “……” Trong đầu hiện đầy hình ảnh sống động.

 

Thẩm Ngôn: ? Không ngờ em lại là kiểu người như thế đấy.

Khi trở lại buổi tuyển chọn diễn viên của đoàn phim Thẩm Thanh Dương, phần phỏng vấn nữ chính đã kết thúc, giờ đến lượt các nam diễn viên vào phỏng vấn.

 

Thẩm Thanh Dương trông có vẻ rất vui. Thấy các cô trở về liền vẫy tay: “Đi dạo vui chứ?”

 

Thẩm Ưu chớp chớp mắt: “Cũng được ạ. Nhìn vẻ mặt anh hai có vẻ phấn khởi lắm, có chuyện gì vui à?”

 

“Phát hiện một mầm non đầy tiềm năng, rất hợp với hình tượng Tề Tinh trong lòng anh!”

 

Tuy đã đoán được, nhưng Thẩm Ưu vẫn phối hợp vỗ tay: “Oa, còn hợp hơn cả Dương Tuyết Yến lúc nãy ạ?”

 

Nghe ba chữ “Dương Tuyết Yến”, nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Dương thoáng chùng xuống, “Hơn cô ta nhiều. Loại người phẩm hạnh tệ như Dương Tuyết Yến không xứng đóng phim của anh.”

 

Thẩm Ưu thầm mừng rỡ.

 

【Ghét cô ta là đúng rồi anh hai! Tránh xa cô ta ra nhé!】

 

Buổi phỏng vấn vẫn đang tiếp tục. Thẩm Ưu vừa ăn đồ ăn vặt Thẩm Thanh Dương mua vừa chăm chú theo dõi bảng tin “Tổng hợp drama bất lương”.

 

Cô vẫn canh chừng tin tức về Bành Nguyệt Lam, không biết sau khi quay về liệu có ngăn được bi kịch hay không. Cô cũng lo lắng chị gái ấy và đồng nghiệp gặp nguy hiểm khi đối đầu với cặp cẩu nam nữ khốn nạn, nhưng cũng không tiện gọi điện hỏi, đành bám sát diễn biến trên bảng tin.

 

【Có rồi có rồi! Chị Nguyệt Lam và cô đồng nghiệp quả nhiên đã bắt quả tang cặp cẩu nam nữ đang làm trò đồi bại tại nhà!】

 

【Tên cẩu nam định chối tội, nhưng chị Lam không cho hắn cơ hội lươn lẹo, lập tức gọi luật sư chuẩn bị ly hôn luôn!】

 

【Ôi trời má! Không hổ là cặn bã, tên cẩu nam giả vờ cướp điện thoại của chị Lam rồi ra tay với cả chị và đồng nghiệp!】

 

Ở phía không xa, Thẩm Ngôn hơi nhướng mày. Điện thoại rung lên, cô cúi đầu nhìn tin nhắn được gửi đến rồi yên tâm đặt xuống.

 

【May quá, gặp được hàng xóm mới có tinh thần nghĩa hiệp! Anh hàng xóm tung một cú đá bay tên cẩu nam hai mét, gãy ba cái xương sườn! Hả dạ ghê! Trên đời vẫn còn người tốt mà!】 – Biết tin tên cẩu nam đã nhập viện, còn đứa trẻ thì may mắn thoát nạn, tâm trạng Thẩm Ưu cực kỳ tốt. Suốt dọc đường về cô cứ nghêu ngao hát, mãi đến khi vô tình quay đầu ngắm phong cảnh bên ngoài mới nhận ra — hình như đây không phải là đường về nhà?

 

“Anh hai, mình đang đi đâu thế ạ?”

 

Thẩm Thanh Dương: “Dì Vương xin nghỉ nửa buổi chiều rồi, ba mẹ bảo tụi mình tự ra ngoài ăn tối. Anh ba nhắn tin bảo đến tìm anh ấy, anh ấy mời ăn, ăn xong tiện quá giang xe mình về nhà luôn.”

 

Anh ba Thẩm Cận Phong từ nhỏ đã bộc lộ tài năng âm nhạc, sau đó quả thật cũng đi theo con đường này, nhưng đến giờ vẫn chỉ là một ca sĩ nhỏ ít người biết tới.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com