Ngồi xuống ghế, Thẩm Cận Phong trông có vẻ khá phấn khích, vừa vội vàng dùng điện thoại quét mã gọi món vừa nói:
“Ít nhất là nửa tháng rồi anh chưa ra ngoài ăn lẩu đấy!”
Không cần hỏi cũng đoán được, nửa tháng đó anh ta chắc chắn là ru rú trong căn hộ, sống qua ngày bằng đồ ăn đặt về.
Thẩm Thanh Dương lắc đầu, vẻ mặt bất lực:
“Cái tên thất nghiệp như anh sao lại có vẻ bận hơn cả tôi vậy? Nếu ba mẹ mà biết anh sống bê tha thế này bên ngoài, chắc chắn lập tức phi đến tóm anh về liền!”
“Anh hai, méc lẻo không phải phong cách của anh mà.”
Nghe đến ba mẹ, Thẩm Cận Phong hơi hoảng một chút, nhưng ngay sau đó lại bình thản:
“Nhưng mà bây giờ anh có muốn méc cũng muộn rồi. Tí nữa anh đi về cùng hai đứa luôn. Ba mẹ có mắng thì cũng chỉ lải nhải vài câu thôi.”
Phục vụ bước đến hỏi họ muốn gọi nước lẩu gì.
Thẩm Cận Phong thuần thục trả lời ngay:
“Lẩu uyên ương, một bên là lẩu cay bò dầu, một bên là lẩu cà chua.”
Mấy anh em nhà họ không phải lần đầu tụ tập ăn lẩu. Thẩm Cận Phong mê cay, chỉ ăn lẩu cay; khẩu vị của Thẩm Thanh Dương nhạt hơn, ngoài lẩu cay thì mấy loại lẩu khác đều ổn; còn Thẩm Ưu thì đặc biệt thích lẩu cà chua. Thế nên mỗi lần họ ăn lẩu cùng nhau đều gọi một nửa cay, một nửa cà chua.
Thành thói quen, nên khi phục vụ hỏi, Thẩm Cận Phong vô thức gọi như vậy, cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng Thẩm Ưu lại bất ngờ lên tiếng:
“Có thể đổi lẩu cà chua sang lẩu xương hay lẩu nấm được không ạ?”
Động tác lướt điện thoại của Thẩm Cận Phong dừng lại, ngạc nhiên ngẩng lên nhìn cô:
“Ưu Ưu, em chẳng phải thích lẩu cà chua nhất sao? Mấy tháng không gặp lại đổi khẩu vị rồi à?”
Thẩm Ngôn hơi nheo mắt, liếc cô đầy ẩn ý.
“Cũng không hẳn đâu,” Thẩm Ưu cười, “Chỉ là lần nào cũng ăn cà chua cũng hơi ngán, nên muốn đổi sang loại khác thử thử.”
Thẩm Cận Phong gãi đầu, khó hiểu:
“Ngán thật à? Anh thì không, lần nào cũng ăn lẩu cay…”
【Đừng hỏi! Vì chị gái không thích mùi cà chua! Anh là anh trai mà không hỏi em gái muốn gì đã gọi món luôn thế hả? Vậy là không được nha!】
Thẩm Cận Phong: ?
Anh khựng lại, nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu, mới nhận ra mình lại một lần nữa bỏ quên người em gái yên lặng bên cạnh – Thẩm Ngôn – liền cảm thấy áy náy.
Ưu Ưu nói đúng, là anh trai mà không để ý đến khẩu vị của em gái, đúng là không nên!
Không chỉ Thẩm Cận Phong, ngay cả Thẩm Thanh Dương cũng chẳng cảm thấy có gì sai khi nghe anh gọi nước lẩu, nếu Thẩm Ưu không lên tiếng đổi vị và nhân tiện phàn nàn một câu, thì anh cũng sẽ giống như Thẩm Cận Phong – quên mất Thẩm Ngôn không nói gì cả.
Bị hai người nhìn với ánh mắt áy náy, Thẩm Ngôn khẽ co ngón tay lại, cuối cùng cũng mở miệng:
“Vậy gọi lẩu xương đi, em thích.”
Thẩm Ngôn vừa dứt lời, radar “tự hủy” của Thẩm Ưu lại phát tín hiệu.
Cô chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ:
“Nhưng em lại muốn ăn lẩu nấm hơn á. Chị ơi, chị có thể nhường em một chút, hợp tác ăn theo khẩu vị của em được không?”
【Đừng để ý đến em! Em hình như mắc cái bệnh đáng bị đánh đó rồi!】
Thẩm Cận Phong: ??
Mấy tháng không gặp, Ưu Ưu bị đa nhân cách à? Bệnh nặng rồi ha?
Thấy anh ngơ ra, Thẩm Thanh Dương bèn quyết định luôn:
“Gọi lẩu bò cay và lẩu xương đi.”
Phục vụ gật đầu ghi lại: “Vâng ạ, lẩu cay muốn độ cay thế nào ạ?”
Thẩm Cận Phong: “Trung cay!”
Phục vụ rời đi, Thẩm Ưu quay sang không vui nhìn Thẩm Thanh Dương:
“Anh hai, anh không nghe thấy em nói muốn ăn lẩu nấm hả?!”
Thẩm Thanh Dương đoán có thể chuyện Thẩm Ưu nói dối có liên quan đến năng lực biết trước và đọc tâm, để tránh việc nhỏ này bị kéo dài, anh giả vờ ngây ngô nhìn cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Hả? Lúc nãy em nói muốn ăn lẩu nấm hả? Vậy là anh hai nghe nhầm rồi, xin lỗi nha, cô nàng hiểu chuyện như em chắc sẽ tha thứ cho cái tai hơi điếc của anh hai chứ?”
Thẩm Cận Phong lướt điện thoại gọi món, mỗi món đều đọc ra miệng:
“Thịt bò cay mềm, anh thích, gọi một phần. Ba chỉ bò, Ưu Ưu thích, gọi một phần. Cuộn sườn cừu gọi không? Anh không thích ăn thịt cừu lắm… nhưng Ưu Ưu thích, thôi gọi một phần luôn…”
Gọi đến đây, trong đầu anh bỗng vang lên giọng của Thẩm Ưu —
【Anh ba ơi, anh có thể gọi mấy món chị gái thích ăn không?!】
Thẩm Cận Phong khựng lại, nhận ra mình lại một lần nữa quên mất Thẩm Ngôn, lập tức hối lỗi, định gọi mấy món cô thích, nhưng lại phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng hơn —
Anh hoàn toàn không biết Thẩm Ngôn thích ăn gì!
Dù thần kinh có thô đến đâu, giờ cũng xấu hổ đến mức ngón chân cũng muốn móc nền nhà rồi. Anh ngượng ngùng hỏi:
“Tiểu Ngôn, em thích ăn gì vậy?”
Vừa dứt lời, Thẩm Ngôn còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Thẩm Ưu “đọc thực đơn” trong đầu: