Thẩm Cận Phong là điển hình của kiểu người rõ ràng có con đường tắt bày ra ngay trước mắt nhưng lại không chịu đi, cứ phải bướng bỉnh dùng thực lực của mình mà lao đầu vào con đường ngược lại để mở lối riêng.
Thật ra, với tài năng và ngoại hình của anh, chỉ cần biết tận dụng một chút tài nguyên và mối quan hệ của nhà họ Thẩm thì cũng chẳng đến nỗi bây giờ vẫn chỉ là một ca sĩ vô danh. Nhưng bản thân anh lại rất bình thản, một lòng đắm chìm trong thế giới sáng tác âm nhạc của riêng mình, chẳng mấy bận tâm đến đánh giá của người khác.
Thẩm Ưu không nhịn được khẽ cười:
“Anh ba cuối cùng cũng xuất quan rồi hả?”
Trước kỳ thi đại học của cô, anh ba đã bất chấp sự phản đối của gia đình, mua một căn hộ nhỏ rồi dọn ra ngoài sống một mình, nói là để bế quan sáng tác. Tính ra thì lần bế quan này đã gần ba tháng rồi.
Nghe ra ý trêu chọc trong lời cô, Thẩm Thanh Dương cũng cười khẽ:
“Ừ, cuối cùng cũng chịu về nhà rồi.”
“Chị vẫn chưa gặp anh ba đúng không?”
Thấy Thẩm Ngôn đang ngồi bên cạnh, Thẩm Ưu lại bật chế độ “trà xanh”, tranh thủ khoe khoang một phen:
“Anh ba thân với em lắm luôn á~ Mỗi lần viết xong bài mới đều cho em nghe đầu tiên đó nha! Còn nói muốn viết một bài hát dành riêng cho em vì em là cô em gái mà ảnh yêu thương nhất nữa đó!”
Thẩm Ngôn còn chưa kịp nói gì thì bản thân Thẩm Ưu đã thấy buồn nôn rồi, lập tức trong lòng gào thét chối bỏ:
【Không chịu nổi luôn! Sao mình có thể nói mấy câu ngấy đến phát ói như vậy chứ?! Anh ba cho mình nghe bài mới đầu tiên chẳng qua là vì những người khác trong nhà chẳng ai hứng thú với mấy thứ anh ấy sáng tác thôi!】
【Còn chuyện viết bài hát riêng cho mình? Chắc gì ảnh chưa nói câu đó với người khác? Chỉ là người khác không rảnh để làm nhân vật chính trong bài hát ảnh viết thôi! Chỉ vì mình non nớt dễ cảm động nên mới bị dụ chứ gì!】
Khóe môi Thẩm Thanh Dương hơi cong lên.
Tốt lắm, xem ra người duy nhất trong nhà vẫn còn tin tưởng anh ba – chính là nhỏ Ưu Ưu này – cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi.
Thẩm Ưu che miệng, giả vờ hối hận lắm:
“Chị ơi, em không phải khoe khoang tình cảm giữa em với anh ba đâu… Tính em thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy ấy mà… Chị không giận em chứ?”
【Hehe, không phải tôi bị ăn đòn thì còn ai chứ? Mong chị đánh nhẹ tay, em sợ đau lắm á, hu hu hu…】
Nghe nhỏ Ưu Ưu đã sẵn sàng tâm lý ăn đòn, khóe miệng Thẩm Ngôn giật giật, cố kìm cười khẽ ho một tiếng để che giấu:
“Không đâu.”
Hả??
Không giận thật hả?
Thẩm Ưu ngẩn người, đôi mắt hạnh long lanh nhìn chị, trông chẳng khác gì một chú mèo bông bị sốc nặng.
Đầu ngón tay Thẩm Ngôn khẽ cử động, đột nhiên cảm thấy hơi ngứa tay, muốn vươn ra xoa xoa cái đầu lông xù của nhỏ em:
“Em gái đáng yêu như vậy, sao chị có thể giận được chứ?”
【Aaaa chị lại khen mình đáng yêu rồi! Chị không nghe ra được mình đang nói mát nói xéo à?! Hu hu hu mình thật là không có lương tâm mà, sao lại nỡ lòng nào bắt nạt chị như vậy chứ!】
Thẩm Thanh Dương: “…”
Đủ rồi! Con bé ngốc này thật sự không nghe ra tiểu Ngôn đang trêu nó à?!
Chiếc xe chạy đến một con phố trung tâm gần quán lẩu.
Một chàng trai tóc dài, đeo kính râm và khẩu trang đang đứng bên đường vẫy tay từ xa.
Vừa xuống xe, nhìn người thanh niên cao lớn trước mặt, Thẩm Ưu hơi do dự chào:
“…Anh ba?”
Thẩm Cận Phong gật đầu, vươn tay ôm chầm lấy cô em thấp hơn mình cả một cái đầu, cho một cái ôm gấu gọn gàng:
“Ưu Ưu! Lâu quá không gặp! Sao vẫn lùn vậy trời?”
Vừa gặp đã bị anh ba “sát thương chí mạng”, Thẩm Ưu: “…”
Vì muốn giữ hình tượng trà xanh, cô dĩ nhiên không thể phản pháo trước mặt anh ba, chỉ đành trong lòng thầm cà khịa:
【Hừ! Anh ba che chắn kín mít vậy tưởng mình là minh tinh chắc? Gỡ khẩu trang kính râm ra rồi chạy ba vòng quanh phố này đi, đảm bảo không ai nhận ra luôn á!】
Bị “nghe trộm nội tâm” đánh một cú chí mạng, Thẩm Cận Phong: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không nỡ nhìn cảnh hai anh em tiếp tục công kích nhau, Thẩm Thanh Dương khoác vai Thẩm Ngôn rồi giới thiệu:
“Ngôn, đây là anh ba của em, Thẩm Cận Phong.”
Thẩm Ngôn không quen bị người khác đụng chạm, khẽ cau mày muốn né ra, nhưng cảm nhận được thiện ý của đối phương, lại sợ làm người ta buồn nên đành nhịn lại.
Cô gật đầu nhẹ:
“Chào anh.”
Thẩm Ưu bật chế độ “tự tìm đường chết”, tranh thủ thêm drama:
“Sao chị lại lạnh nhạt với anh ba vậy? Trong lòng chị có ý kiến gì với ảnh hả?”
【Chị vốn dĩ đối với ai cũng như vậy mà! Đâu phải cố ý lạnh nhạt với anh ba đâu! Anh ba không đến mức ngốc mà tin mấy lời khích bác của mình chứ?】
Thẩm Cận Phong vốn không để ý, nhưng nghe thấy suy nghĩ của em gái thì lại đổi ý.
Anh tháo kính râm, nhướng mày:
“Ồ? Em gái Thẩm Ngôn, em có ý kiến gì với anh hả?”
Thẩm Ưu choáng luôn.
【Ủa, anh ba bị bế quan ba tháng nên bế luôn não ra ngoài hả? Sao lại không nhận ra đây là khích bác rõ mồn một thế này?!】
Thẩm Ngôn gật đầu thản nhiên:
“Có.”
Thẩm Ưu: ??
【Gật cái gì mà gật! Chị ơi ảnh chỉ giỡn thôi mà, chị đừng cãi nhau với ảnh thiệt chứ!】
Thẩm Thanh Dương vờ như không nghe thấy, quay đầu đi ngoảnh mặt làm ngơ.
Thẩm Ngôn nghiêm túc:
“Em có ý kiến với phong cách ăn mặc của anh.”
Thẩm Cận Phong: ???
Lúc này mọi người mới chú ý đến trang phục của anh. Áo khoác cũ kỹ như từ thập niên trước, quần thùng thình siêu rộng, giày vải không rõ màu vì đã quá cũ, tóc dài chưa cắt cả mấy tháng…
Nếu không phải nhờ gương mặt đẹp trai đỡ lại, người ta chắc tưởng là… dân lang thang mất rồi.
Nhưng chưa kịp vui, anh lại “nghe” thấy tiếng lòng của cô em:
【Nhìn đúng khó tả luôn ấy… cảm giác anh sắp lôi cái bát vỡ ra ngồi bên lề đường xin ăn đến nơi rồi…】
???
Là sao đó trời?!
Anh chỉ là vội ra ngoài nên mặc đại chút thôi, sao lại thành ra “nghệ sĩ đường phố thất nghiệp” thế này?! Có quá không?!
Thẩm Cận Phong định biện minh vài câu, nhưng nói gì thì Thẩm Ưu cũng chỉ gật lia lịa: “Đúng đúng đúng, anh ba nói đúng!” — mà trong lòng lại chửi thầm không thương tiếc.
Còn Thẩm Ngôn? Cô im lặng, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt kiểu: “Anh tự nhìn mình xem có gì đáng nói nữa không?”, khiến anh có cảm giác như đ.ấ.m vào bịch bông vậy – tức mà chẳng làm gì được!
Thẩm Thanh Dương sợ họ đấu võ mồm thành thật sự luôn nên vội chen ngang:
“Thôi đủ rồi! Nói nãy giờ không đói à? Vào ăn đi!”