Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 29: Chờ mà dính vào lùm xùm đạo nhạc đi!



【Anh Ba quá nham hiểm, dám lén gắp thức ăn cho chị để lấy lòng! Hừ, em nhất định không để anh thành công đâu!】

Thẩm Cận Phong: ?

Anh đang quan tâm em gái kiểu anh trai thôi mà, sao lại thành “lấy lòng” rồi?

 

Hay lắm, hóa ra mỗi ngày trong lòng Ưu Ưu đều ngầm bịa chuyện về anh như vậy đấy hả?

 

Thẩm Cận Phong nheo mắt cười, gắp một đũa thịt bò béo ngậy, làm bộ chuẩn bị đưa vào bát Thẩm Ưu.

 

“Còn thiếu một chút nữa là…”

 

Lời còn chưa dứt, Thẩm Ưu đã trơ mắt nhìn tay của Thẩm Cận Phong quẹo một vòng ngay trước mặt cô, chấm vào nước chấm trong bát cô, sau đó thẳng tay bỏ miếng thịt bò vào miệng mình.

 

Thẩm Ưu: “……”

 

Anh Ba quá đáng ghê! Dám trêu cô!

 

Thẩm Ưu xoa tay, mắt dán chặt vào đũa của Thẩm Cận Phong, đang tính toán làm sao cướp miếng ngon mà anh định gắp, dùng chính cách của anh để trả đòn!

 

Hai người sắp lại rơi vào trạng thái “trẻ con mẫu giáo” thì Thẩm Thanh Dương cúi đầu im lặng, giả vờ như không có gì xảy ra, mở Weibo ra lướt.

 

Theo thói quen, anh ta nhấn vào bảng hotsearch để hóng biến, vừa nhìn thấy cái tên quen quen, liền nhướn mày: “Trương Do Ưng?”

 

Cùng là ca sĩ, Thẩm Cận Phong cũng có nghe qua người này, liền hỏi ngay: “Trương Do Ưng làm sao?”

 

“Ngã ngựa rồi,” Thẩm Thanh Dương đã thấy quen, nhìn thấy video cũng lười bấm vào, chỉ nhàn nhạt lướt qua: “Video nhảy t.h.o.á.t y cho mấy quý bà giàu có bị lộ, dân mạng còn làm thành clip chế, nên đang bùng nổ trên hotsearch đấy.”

 

【Ủa, mới tí đã ngã ngựa rồi à? Tôi nhớ là hắn bị quý bà đá, không vơ vét được gì nên tức giận muốn uy h.i.ế.p lại bị dằn mặt rồi mới lộ scandal mà.】

 

【Thôi kệ đi, sớm muộn gì cũng sụp, chắc lại chọc phải đại ca nào rồi, đáng đời!】

 

Thẩm Cận Phong trầm ngâm.

 

Xem ra Ưu Ưu biết nhiều chuyện thật.

 

Thẩm Ưu mở clip chế dân mạng cắt ghép, mới xem được mấy giây đã tắt.

 

Mù mắt luôn.

 



 

Gần ăn xong thì Thẩm Tấn Phong bỗng nhớ ra điều gì, hỏi: “Nói chứ, sao các người không ai hỏi tôi vì sao lại đột nhiên chịu về nhà vậy?”

 

Nếu nhớ không nhầm thì lý do lúc anh bỏ nhà đi là vì bị bí ý tưởng sáng tác, cần đổi môi trường để bế quan.

 

Thẩm Thanh Dương ngẫm nghĩ giây lát, nhướn mày: “Vượt qua giai đoạn bí ý tưởng rồi?”

 

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Tấn Phong lập tức sáng rực, cười nói: “Vẫn là anh hai hiểu em!”

 

“Dạo gần đây tôi bùng nổ cảm hứng, viết được cả đống bài,” anh hào hứng nói: “Tôi còn thu sẵn bản demo rồi, đúng lúc cho mọi người nghe thử luôn!”

 

Anh lấy điện thoại, bật mấy bản demo đã thu sẵn cho cả nhà nghe.

 

Nghe xong, Thẩm Cận Phong háo hức hỏi: “Thế nào, thế nào?”

 

Phải thừa nhận, thằng nhóc này đúng là có thiên phú âm nhạc. Mỗi bài đều có phong cách riêng, giai điệu bắt tai, tiết tấu không nhàm chán, có thể nghe ra được sự khéo léo trong thiết kế của người sáng tác.

 

Thẩm Thanh Dương không rành mảng này lắm, gật đầu thật lòng: “Rất tốt, nếu viết lời và làm ra bài hoàn chỉnh, có khả năng sẽ nổi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Ngôn: “Ừ.”

 

Thẩm Ưu thì cười cười, hỏi: “Anh Ba, tụi em là những khán giả đầu tiên nghe mấy bài này của anh à?”

 

“Cũng không hẳn,” Thẩm Cận Phong cười đắc ý, “Trong lúc bế quan, tôi quen được một người bạn rất hợp gu. Hắn đến tìm tôi đúng lúc tôi đang soạn bản nháp, tôi hát một đoạn cho hắn nghe, mọi người không biết đâu, phản ứng của hắn lúc đó cực kỳ khoa trương, khen tôi hát như tiếng trời luôn đấy!”

 

Anh ta cảm động nói: “Bạn tôi nói khi nào tôi viết xong sẽ giúp tôi liên hệ với công ty sản xuất âm nhạc hàng đầu. Đến lúc đó tôi chắc chắn nổi tiếng!”

 

Nói xong, thấy ba người còn lại đều im lặng, Thẩm Cận Phong hơi ngạc nhiên: “Mấy người không thấy bạn tôi tốt lắm à? Là người hiểu tôi nhất luôn đấy!”

 

Thẩm Ưu cười gật đầu: “Đúng đúng đúng, anh Ba nói đúng lắm, bạn anh thật tốt!”

 

【Anh Ba có bị vấn đề thần kinh không đấy? Hay là đưa anh đi khám toàn thân luôn cho chắc? Với đà này thì già rồi chắc chắn bị người ta dụ tiêu hết tiền hưu để mua thực phẩm chức năng cho coi!】

 

Thẩm Cận Phong: ?

 

Gì vậy, lại đang nói móc anh trong lòng đúng không?

 

Thấy vẻ mặt Thẩm Cận Phong bắt đầu không vui, Thẩm Thanh Dương ho nhẹ một tiếng, nói: “Anh Ba, nghĩ kỹ xem, một người vừa hợp gu, lại vừa nhiệt tình, lại còn hứa hẹn liên hệ công ty cho em, có dễ gặp vậy không? Không thân không thích, quen mới vài tháng đã sốt sắng như vậy, có phải quá trùng hợp không? Em biết rõ gốc gác hắn chưa? Có thể hắn có mục đích gì đó thì sao?”

 

Đáng tiếc, lúc này Thẩm Tấn Phong đang lên cơn phản nghịch, hoàn toàn không lọt tai lời nào, mở miệng cãi ngay: “Mấy người chưa từng gặp anh ấy, không biết cũng không hiểu anh ấy, dựa vào gì mà võ đoán người ta có mưu đồ? Như vậy chẳng phải dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử sao!”

 

【Hừ, anh Ba đừng ngây thơ nữa!】

 

【Tên Thạch Hiểu Sắc đó chỉ biết chút da lông về âm nhạc thôi, hắn không hề thật lòng thưởng thức anh đâu!】

 

Hừ, ý là tác phẩm của anh không xứng được người ta yêu thích à?!

 

Thẩm Tấn Phong quay đầu đi, trong chớp mắt, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.

 

Lúc nãy anh đâu có nói tên bạn mình là Thạch Hiểu Sắc đâu, sao Ưu Ưu lại biết?

 

Liên hệ với mấy tin “bí mật” lúc nãy cô lẩm bẩm trong đầu, ánh mắt Thẩm Tấn Phong bắt đầu nghi hoặc.

 

Lẽ nào, những gì Ưu Ưu nghĩ là thật…?

 

Ngay sau đó, trong đầu lại vang lên giọng nói phẫn nộ của Thẩm Ưu —

 

【Ngoài anh ra, hắn còn tiếp cận rất nhiều nhạc sĩ ít tên tuổi khác, giả vờ làm tri kỷ cùng chí hướng, lấy danh nghĩa đồng hành để ở bên họ, thực chất là để lừa lấy tác phẩm rồi bán lại kiếm lời!】

 

Cái gì?!

 

Thẩm Tấn Phong trợn to mắt, không dám tin.

 

“Ưu Ưu…”

 

Anh mấp máy môi, vô thức muốn hỏi nhưng lại không thể phát ra tiếng. Anh hiểu đây là giới hạn của “sức mạnh thần bí” kia, đành đổi sang cách nói vòng vo.

 

Thẩm Cận Phong chọn bản demo mà anh tâm đắc nhất, bật lên rồi hỏi: “Em thấy bài này thế nào? Anh định gửi cho bạn anh, anh ấy nói sẽ giúp tìm nhạc sĩ viết lời hàng đầu, nếu suôn sẻ thì ngày mồng một tháng sau sẽ phát hành trên nền tảng.”

 

Lời phản đối đến miệng mà không thốt ra được, Thẩm Ưu đành cười gượng: “Bài này nghe hay lắm, fan của anh chắc chắn sẽ thích!”

 

【Dám phát hành bài này, thì cứ chờ mà dính vào lùm xùm đạo nhạc đi!】

 

Đạo nhạc?!

Anh có thể thề với trời, từng nốt từng tiết tấu đều do anh sáng tác, sao lại bị nói là đạo nhạc?

 

【Thạch Hiểu Sắc lấy được demo của anh, liền bán lại cho Thiên Hựu Entertainment, bị đội của Sở Lương Khê nhìn trúng, đưa vào album mới phát hành. Anh thì mù tịt, đến khi ngôi sao lớn kia phát hành album rồi anh mới đăng bài của mình lên nền tảng, lúc đó không chỉ bị fan của hắn ném đá mà còn nhận được thư kiện từ Thiên Hựu luôn đấy!】

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com