Giọng điệu chắc nịch của cô khiến cho Thẩm Cận Phong không khỏi nảy sinh một loại ảo giác rằng mình thực sự đã nhìn thấy tương lai của bản thân. Trong khoảnh khắc nào đó, anh như thể đã rơi vào cảnh ngộ thê thảm—tác phẩm của mình bị Sở Lương Khê đưa vào album, còn bản thân vẫn mơ mộng ngây ngốc về việc nổi tiếng chỉ sau một đêm, kết quả lại rơi vào vòng xoáy đạo nhái, bị cư dân mạng mắng cho tơi bời.
Thẩm Cận Phong như rơi xuống hầm băng, cái lạnh từ gan bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Thẩm Ưu không biết rằng Thẩm Cận Phong đã nghe thấy tiếng lòng của cô, sợ rằng anh thật sự tin những lời vớ vẩn kia mà mang tác phẩm dốc lòng sáng tạo của mình giao cho Thạch Tiểu Đầu, bị tên lừa đảo đáng ghét đó lừa sạch đến không còn cả… cái quần lót.
Cô do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng:
“Anh ba, thật ra em cảm thấy… đôi khi con người cũng nên học cách linh hoạt một chút…”
Lúc nói, cô hơi bất an, nhưng trong lòng vẫn âm thầm hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
Nhưng kỳ vọng nhanh chóng sụp đổ—một cơn đau nhẹ xuất hiện từ trong cơ thể, như thể hệ thống đang đưa ra cảnh cáo nhỏ trước khi kích hoạt cơ chế trừng phạt.
Nếu Thẩm Ưu từ bỏ ý định tiết lộ thông tin cho Thẩm Cận Phong ngay lúc này, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Thẩm Cận Phong về sau bị áp lực dư luận đè nặng, trở nên u uất buồn bã, cầm bút mà chẳng viết nổi một nốt nhạc, thậm chí chỉ cần nghe đến âm nhạc là đã thấy đau đớn đến mức đóng kín trái tim mình, cuối cùng, vào một đêm khuya tĩnh lặng, lặng lẽ chấm dứt sinh mệnh…
Thẩm Ưu không còn do dự nữa.
“Anh ba, thật ra việc tận dụng hợp lý tài nguyên sẵn có không phải là điều đáng xấu hổ, anh có thể—”
Câu nói còn chưa dứt, mùi m.á.u tanh đã dâng lên trong cổ họng, đầu óc như bị búa tạ giáng mạnh một cú, đau đến choáng váng, trước mắt tối sầm, cô thậm chí không nhận ra m.á.u đã tràn ra từ khóe miệng.
Biến cố đột ngột này khiến cả ba người còn lại biến sắc.
“Ưu Ưu!”
Thẩm Ngôn là người ngồi gần cô nhất, theo phản xạ đưa tay đỡ lấy cơ thể đang nghiêng ngả của cô. Thẩm Thanh Dương lập tức gọi điện cho bệnh viện, còn Thẩm Cận Phong đã đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe, sẵn sàng đưa cô đi cấp cứu.
Lông mày Thẩm Ngôn nhíu chặt lại, định đỡ cô dậy, nhưng Thẩm Ưu lúc này đã tỉnh lại đôi chút, lại nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, giọng yếu ớt:
“Em không sao đâu, không cần đến bệnh viện…”
【A má ơi, mình còn chưa kịp nói đến phần quan trọng đã bị bịt miệng rồi, ngụm m.á.u này thật uổng phí quá rồi!】
Nghe thấy tiếng lòng đầy tiếc nuối của Thẩm Ưu, ba người sững lại. Thẩm Thanh Dương và Thẩm Cận Phong vẫn chưa hiểu rõ cô đang nói gì, nhưng với những gì đã quan sát trong mấy ngày nay, Thẩm Ngôn gần như đã đoán được phần nào, và giờ thì cô càng chắc chắn hơn.
Thấy hai người còn lại mặt đầy bối rối, Thẩm Ngôn không tiện nói thẳng trước mặt Thẩm Ưu, chỉ cúi đầu nhìn cô:
“Em chắc chắn là không sao? Không đi bệnh viện kiểm tra chút à?”
Vết m.á.u đỏ tươi trên gương mặt trắng trẻo của cô gái càng thêm chói mắt. Trong lúc nói, Thẩm Ngôn dùng khăn giấy lau sạch m.á.u ở khóe môi Thẩm Ưu, thấy trong mắt cô thoáng lên nét đau đớn, dù biết không phải do động tác của mình, nhưng Thẩm Ngôn vẫn vô thức nhẹ tay hơn vài phần.
Cho đến khi lau sạch máu, vầng nhíu giữa lông mày của Thẩm Ngôn mới giãn ra.
Cơn đau đến nhanh mà đi cũng nhanh, Thẩm Ưu dần hồi phục, đối mặt với ánh mắt lo lắng của ba người, cô cười gượng:
“Vừa rồi dọa mọi người rồi nhỉ? Thật ra em chỉ đùa một chút thôi, không sao đâu mà!”
“…”
Ưu Ưu nghĩ bọn họ là đồ ngốc chắc?
Muốn nói câu này thì ít nhất cũng nên soi gương nhìn cái “mồm đầy máu” của mình đi đã?
Thẩm Thanh Dương mím môi:
“Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Thẩm Ưu ra sức phản đối, nói gì cũng không chịu đi:
“Em không muốn đến bệnh viện, em ghét bệnh viện!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô thở dài trong lòng——
【Haizz, đến bệnh viện cũng chẳng kiểm tra ra được gì đâu. Đây là hệ thống đang ngăn mình tiết lộ thông tin thôi. Nhưng mình không muốn trơ mắt nhìn anh ba bị tên Thạch Tiểu Đầu đó lừa mà!】
Thì ra là vậy!
Thì ra Ưu Ưu là vì anh!
Cô không biết rằng bọn họ có thể nghe được tiếng lòng của cô, vậy mà vẫn bất chấp cả tính mạng chỉ để nói ra sự thật vì anh!
Thẩm Cận Phong cảm thấy sống mũi cay cay.
Quả nhiên người mà Ưu Ưu quan tâm nhất là anh…
Nhưng anh còn chưa kịp xúc động lâu thì trong đầu lại vang lên tiếng lòng của Thẩm Ưu——
【Cũng không biết anh ba nghĩ gì nữa, rõ ràng trong nhà có công ty giải trí uy tín như vậy mà không biết tận dụng, đã thế còn cố tình đi đường vòng nhảy vào hố do người khác đào!】
【Chỉ cần anh thông minh hơn một chút, thì mình đâu cần lo lắng đến vậy!】
Thẩm Cận Phong: “……”
Được rồi được rồi, cô em gái tốt của anh lại đang âm thầm mắng anh đây.
Bữa cơm này đúng là đầy biến cố, gay cấn không ngừng. Nhưng trên đường về, nhìn Thẩm Ưu yếu ớt ngả đầu ngủ trên vai Thẩm Ngôn, Thẩm Cận Phong hiếm khi trầm mặc, rơi vào trầm tư.
Từ nhỏ anh đã biết điều kiện gia đình mình tốt, bạn bè xung quanh cũng thường nhắc đến điều đó. Nhắc đến cái tên Thẩm Cận Phong, mọi người luôn nghĩ ngay đến “nhà họ Thẩm”, chứ không phải bản thân anh.
Có lẽ là lòng tự trọng kỳ quặc nào đó thôi thúc, anh luôn cảm thấy ánh sáng thuộc về bản thân đã bị cái mác “nhà họ Thẩm” che phủ.
Vì vậy anh mới muốn thoát khỏi cái mác đó trong lĩnh vực mà mình yêu thích. Anh muốn chứng minh bản thân, nên từ chối sự giúp đỡ từ gia đình, từ chối bàn tay của đại ca và nhị ca.
Nhưng lời của Ưu Ưu giống như một cái bạt tai, đánh thức anh khỏi thế giới mộng tưởng của mình.
Những năm qua, những hành động tưởng chừng như trưởng thành và độc lập đó… thật sự là đúng đắn ư?
Thực tế cho thấy, trong thời đại hỗn loạn hiện nay, chỉ dựa vào sức một người để nổi bật lên thật sự là điều cực kỳ khó khăn.
Anh không phải không nhận ra rằng, so với các anh em khác, sự nghiệp của anh gần như là một đống hỗn độn. Nhưng việc thừa nhận lựa chọn của mình là hoàn toàn sai lầm lại không hề dễ dàng, ngay cả khi chỉ là thừa nhận trong lòng mình.
Nhìn Thẩm Thanh Dương đang lái xe phía trước, ngón tay Thẩm Cận Phong siết chặt.
“Đinh đông.”
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng trong xe, do anh quên tắt âm điện thoại.
Anh cầm lên nhìn, phát hiện là tin nhắn từ Thẩm Ngôn, người mới vừa kết bạn với anh.
【Muốn kiểm chứng lời của Thẩm Ưu cũng không khó, anh có muốn thử không?】
Anh nhướn mày, nghiêng đầu nhìn sang Thẩm Ngôn bên cạnh, thấy cô mỉm cười nhẹ nhàng, không khỏi ngẩn người.
Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, anh nghiêm túc nhìn thẳng vào người em gái vừa được tìm về này.
Thật ra không cần xét nghiệm ADN, chỉ nhìn vào đôi mắt tương tự cũng đủ để anh khẳng định cô là em gái mình.
Huyết thống quả thực kỳ diệu.
Chỉ cần một ánh mắt nghiêm túc, cũng đủ xóa tan sự xa cách mà thời gian gây ra.
Thẩm Cận Phong cũng khẽ nhướn mày, ánh mắt mang theo ý cười, gõ chữ trả lời——