Trên đường về nhà, Thẩm Ưu nhìn bài đăng trên Weibo mà Thẩm Cận Phong mất chưa đến một phút để chỉnh sửa và đăng lên, khiến dư luận trên mạng lập tức đảo chiều, không khỏi giơ ngón cái khen ngợi anh.
Trước sự ngưỡng mộ của em gái, Thẩm Cận Phong rất hưởng thụ: “Không cần sùng bái anh quá, anh chỉ là một truyền…”
Câu nói chưa dứt thì trong đầu đã vang lên tiếng lòng của Thẩm Ưu—
【Vẫn là anh ba đỉnh thật! Trà xanh level thế này, mình đúng là theo không kịp! So với ảnh, mình đúng là em!】
Khóe miệng Thẩm Ngôn giật giật.
Thẩm Cận Phong: “…” Đây là đang khen anh sao? Sao anh không thấy vui tí nào hết vậy?
Ở phía bên kia, đội ngũ của Chu Lương Khê cuối cùng cũng chờ được phản hồi từ Thẩm Cận Phong. Chưa kịp vui mừng, nhìn rõ nội dung bài đăng thì lập tức cười không nổi nữa.
Gì, cái gì cơ?!
Thì ra mấy bài hát của Thẩm Cận Phong không phải là nguyên tác, mà là cải biên từ bài hát của người khác?!
Cải biên thì thôi đi, tại sao lại là bài của Kỷ Vi Vi chứ?!!
Bọn họ vốn định dựa vào việc này để đẩy Thẩm Cận Phong vào vai nạn nhân, tấn công cảm xúc fan, không những không tìm cách hạ nhiệt chủ đề, mà còn như đổ thêm dầu vào lửa, sợ độ hot chưa đủ. Bây giờ mọi chuyện càng lúc càng vượt khỏi tầm kiểm soát, nhưng lại không theo hướng mà họ đã định sẵn.
Giờ thì ai cũng biết cái gọi là “rò rỉ bản âm thanh” chỉ là trò bịp. Studio của họ phát ngôn ám chỉ người mới, cố ý tạo áp lực — cái đó mới là thật.
Không những vậy, giờ đến lượt Chu Lương Khê bị gán tội đạo nhạc, mà còn là đạo nhạc của Kỷ Vi Vi!
Fan của Chu Lương Khê và Kỷ Vi Vi cãi nhau to trên mạng, cư dân mạng sau khi nhận ra bị các tài khoản marketing dắt mũi thì nổi giận, cùng nhau quay sang công kích studio và cả bản thân Chu Lương Khê.
Lẽ ra hôm nay Chu Lương Khê có buổi chụp hình cho một hợp đồng quảng cáo, không lâu trước đó phía nhãn hàng gọi điện đến, nói muốn hủy và thay người, còn yêu cầu Chu Lương Khê bồi thường vi phạm hợp đồng.
Người quản lý của Chu Lương Khê ném hợp đồng đã ký với Thạch Hiểu Sắc xuống đất, mặt mũi xám xịt: “Mấy người ăn hại à? Làm bao nhiêu năm rồi mà nghe không ra bài nào là nguyên tác à? Hả? Không chắc là hàng nguyên tác mà dám đưa vào album? Không muốn làm nữa thì xách gói đi luôn đi!”
Người đầu tiên liên hệ với Thạch Hiểu Sắc cúi đầu không dám ngẩng lên, như con chim cút bị mắng tơi tả.
Có người khuyên can: “Anh Lưu, đừng nóng nữa, giờ quan trọng là nghĩ cách giải quyết vấn đề đã.”
Người quản lý mặt lạnh tanh: “Cái người bán bài cho các cậu, kéo hắn ra gánh tội chuyển hướng dư luận. Nói là bên mình không lọc kỹ lúc mua nhạc nên bị lừa. Thừa nhận sơ suất là được.”
Người kia lưỡng lự: “…Hả? Phải thừa nhận chuyện mua bài sao?”
Chẳng phải như vậy là tự vạch áo cho người xem lưng sao?!
“Không thì sao?”
Người quản lý cười lạnh hỏi ngược lại: “Đạo nhạc với mua bài, cậu không phân biệt được cái nào nghiêm trọng hơn à?!”
Với một ca sĩ nổi tiếng, đạo nhạc là vết nhơ chí mạng, là ranh giới đỏ tuyệt đối không thể chạm vào.
Thừa nhận bài hát không phải tự sáng tác, ít ra còn có đường lui. Sau đó có thể chơi bài cảm xúc, nói là để kịp ra mắt album mới đúng hạn, không muốn làm fan thất vọng này kia, kiểu gì cũng có người chấp nhận được.
—
Sau khi nói hết sự thật về việc lấy cắp bản nhạc cho nhân viên của đội Chu Lương Khê, Thạch Hiểu Sắc đợi một lúc, thấy không ai liên hệ mình nữa thì an tâm, cuộn chăn ngủ tiếp một giấc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tối qua bán bài của Thẩm Cận Phong xong, một số tiền lớn đổ vào tài khoản khiến hắn phấn khích cả đêm không ngủ, mãi đến gần sáng mới thiếp đi, ai ngờ bị điện thoại gọi đến làm tỉnh giấc.
Giấc ngủ chập chờn, vừa giật mình tỉnh dậy thì thấy điện thoại rung lên, quay đầu nhìn — là cuộc gọi từ Thẩm Cận Phong.
Thạch Hiểu Sắc đồng tử co rút, chột dạ, theo phản xạ muốn từ chối cuộc gọi. Không ngờ tay run, lại ấn nhầm thành bắt máy.
“Anh Thạch, chào buổi sáng nha~ Giờ anh đang ở đâu đó?”
Giọng nam trẻ trung thoải mái vang lên, nhưng Thạch Hiểu Sắc lại thấy lạnh sống lưng.
Hắn không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Khụ khụ, anh đang bận nè Tiểu Thẩm, em tìm anh có việc gì sao?”
“À, cũng không có gì to tát.”
Thạch Hiểu Sắc còn chưa kịp thở phào thì nghe tiếp: “Chỉ là muốn hỏi, hôm qua anh tới nhà em, chắc là không động vào đồ đạc trong phòng đúng không?”
Nghe đến đó, tim Thạch Hiểu Sắc chợt lỡ nhịp, tưởng bị bắt tại trận, vội vàng phủ nhận: “Không có nha, anh chỉ đi toilet thôi, không phải rời đi rất nhanh sao?”
Ngập ngừng một chút, để giảm nghi ngờ, hắn còn giả vờ tủi thân trách móc: “Tiểu Thẩm, anh tốt bụng mang bữa sáng cho em, còn lo em có chuyện nên chạy tới thăm, mà em lại nghi ngờ anh lấy trộm đồ sao?!”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Thẩm Cận Phong cười nhạt: “Camera quay rất rõ ràng, anh nghĩ em còn cần nghi ngờ sao?”
Thạch Hiểu Sắc: ?!
“Anh cứ tự cầu phúc đi.”
Gì cơ?
Hắn vừa định mở miệng thì Thẩm Cận Phong ném một quả bom: dập máy luôn. Gọi lại thì thấy mình bị chặn rồi.
—
Với sự hậu thuẫn của Giải Trí Tinh Du và đội ngũ của Kỷ Vi Vi, bài đăng của Thẩm Cận Phong chưa đầy hai tiếng đã vượt mười nghìn bình luận, năm mươi nghìn lượt chia sẻ. Nhiều người xem video cắt từ tài khoản marketing lập tức quay xe trở thành fan. Tài khoản Weibo của anh từ chưa tới 100 fan ảo đã vọt lên gần 100.000 người theo dõi.
Từ tiếng lòng của Thẩm Ưu, Thẩm Cận Phong biết được ID Weibo mà mình vừa xác minh xong (chưa kịp đổi tên thật) là do Thạch Hiểu Sắc tiết lộ với đội Chu Lương Khê—
Thẩm Cận Phong cười: Cảm ơn “anh Thạch” đã tặng quà. Để tỏ lòng biết ơn, tôi xin gửi tặng lại một đoạn video giám sát, đã chuyển đến studio của Chu Lương Khê, vui lòng kiểm tra nhé~
Ban đầu anh cũng từng nghĩ sẽ mang đoạn video đó đến đồn cảnh sát, nhưng ngẫm lại thì trong đoạn video, Thạch Hiểu Sắc không lấy đi vật gì cụ thể mà chỉ lén chụp mấy tờ bản nhạc. Mấy tấm ảnh đó rõ ràng không tính là tài sản có giá trị.
Nếu giao cho cảnh sát mà không xử lý được, thì đưa cho những người đang căm thù hắn nhất còn vui hơn.
Người căm hận Thạch Hiểu Sắc nhất lúc này còn ai khác ngoài Chu Lương Khê và người quản lý của hắn.
Dưới áp lực, studio buộc phải ra thông báo mới, thừa nhận bài hát được mua từ nơi khác chứ không phải do Chu Lương Khê sáng tác. Đồng thời đính kèm ảnh chụp màn hình tin nhắn với Thạch Hiểu Sắc, hợp đồng và biên lai chuyển khoản. Như vậy thì không thể gọi là đạo nhạc.
Nhưng vẫn có không ít người không tin, cho rằng đây chỉ là chiêu trò do đội PR của Chu Lương Khê bày ra để chối tội, vì thông tin cá nhân của Thạch Hiểu Sắc đã được làm mờ, hoàn toàn có thể là chứng cứ giả.
Và đoạn video giám sát mà Thẩm Cận Phong gửi tới lúc này, với đội Chu Lương Khê chẳng khác gì một trận mưa rào giữa sa mạc.